“Anh nhìn cũng nhìn rồi, cười nhạo cũng cười rồi, có thể xin tôn giá dời đi được không?”
Vạn Giang Hồng lôi bạch ngọc phiến từ trong ngực ra, ‘phạch’ một tiếng phật mở, lộ ra giống như lõa nữ phía trên, che nửa gương mặt, chỉ chừa ra
đôi mắt hoa đào tình tứ nhìn cô, “Không vội không vội. Ta ngắm ngươi,
còn chưa ngắm đủ đâu, làm sao cứ vậy mà đi được?”
“Hừ!” Thất Thất không muốn quan tâm đến y nữa, xoay người, đi thẳng về phía góc tường,
ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một lát.
“Sức quyến rũ của
mỹ nhân nhi thật lớn, đến một hài đồng vài tuổi cũng bị nàng mê hoặc.
Chà chà! Thật không đơn giản chút nào. Đừng lắc đầu, ta nhìn ra được ánh mắt của thằng bé.” Vạn Giang Hồng vài bước liền tới gần.
Thất
Thất nhìn người nào đó bám dai như đỉa, bất mãn quay đầu, “Đừng vội nói
lung tung. Em nó vẫn là hài tử đó.” Đột nhiên giống như nghĩ tới điều
gì, từ bên trong quay mặt lại, nghiêm tức nhìn y, “Chẳng lẽ anh có ý gì
với tiểu Chiêu? Tôi cảnh cáo anh, tiểu Chiêu là bảo bối của tôi, anh
đừng quấy rối thằng bé đó!”
Vạn Giang Hồng che miệng cười, “Một
hài tử lông tơ như vậy, sao ta thích được, ta để ý vẫn là mỹ nhân nhi
nàng cơ!” Nói xong, liền sán mặt lại gần.
Ai ngờ, Thất Thất một
đạp đá văng y, “Nhi nhiếc cái đầu anh ấy, đầu óc suy dinh dưỡng thì tìm
bà vú của anh đi, đừng ở chỗ này làm phiền tôi. Nếu không, tôi mách với
tiểu cô đa của anh, nói anh khi dễ tôi.” Nhắc tới Nhan Lạc, Thất Thất
không khỏi khinh thường quan sát y từ trên xuống dưới, “Anh nói thử xem, có người thân thích giống anh, tôi có nên lo lắng thay Nhan đại ca
không.”
“Hắc hắc! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Vạn Giang
Hồng liếc cô một cái, “Tốt nhất mau chóng kiềm chế lòng bất chính của
ngươi với tiểu cô đa của ta đi, nếu không, đến lúc đó khóc lóc cũng đừng tìm ta.”
“Phi, anh mới bất chính! Cả nhà anh đều gây rối! Á… trừ Nhan đại ca!”
Thất Thất có chút tức giận, khó khăn lắm mới thích một người khá khẩm hơn so với người bình thường, tuy rằng người nọ đối với cô không mặn không
nhạt, kết quả còn có người tới diễn vai mẹ ghẻ ngăn cản cô. Tuy có chút
kiêng kỵ Vạn Giang Hồng, nhưng lúc này bị lửa giận hòa tan sự sợ hãi.
Bé đến mức không thể nghe thấy, Vạn Giang Hồng thở dài thườn thượt, có
chút thương hại đưa mắt nhìn cô. Từ trong ngực móc ra một bình sứ, “Độc
dược, muốn không?”
Thất Thất lườm y, một tay đoạt lấy cái bình kia, “Sao lại không muốn, tôi đang nghĩ cách giết anh thế nào đấy.”
“Cái này không phải dùng cho ta.” Nhìn Thất Thất cướp cái bình, y cười như
không cười nhìn cô, đưa tay, chọc vào má trái của cô, “Thứ này, là dùng ở chỗ này!”
Nhìn Thất Thất bị đau cắn môi, thế nhưng y lại vui vẻ im lặng nở nụ cười.
“Trêu đùa tôi vui vẻ đến thế sao?” Thất Thất liếc y, hờ hững nói một câu, “Thật là ấu trĩ.”
Y cũng không thèm để ý, quay đầu, nhìn bóng dánh chỉnh tề của thị vệ hằn
lên màn cửa sổ, hẳn không có nhiều người lắm. “Mỹ nhân nhi, chuyện ta
cần làm cũng đã là. Đến lúc phải đi rồi. Chớ quá nhớ thương ta, có thời
gian sẽ tới thăm nàng.”
“Đi thong thả không tiễn.” Thất Thất mong đợi y rời đi từ lâu rồi.
Vạn Giang Hồng xoay người đi tới cửa, nhưng vừa đi được vài bước, đột nhiên bước lui lại, “Nếu ta cho mỹ nhân nhi một phần đại lễ, mỹ nhân nhi nên
tặng cho ta chút gì đó nhỉ.”
Nói xong, liền đưa tay lấy xuống cây trâm hoa sen trên đầu cô, bỏ vào trong ngực, “Ta đành bất đắc dĩ coi
cây trâm sờn cũ này thành hồi lễ của nàng vậy.” Tuy y nâng niu trên tay
là thế, nhưng mặt vẫn lộ ra điệu bộ lưu manh.
Thất Thất nhìn qua, phát hiện chỉ là cây trâm bình thường, ngẫm lại trong phòng có rất
nhiều cây trâm như kia, cô cũng không hẳn ưa thích. Nên mặc kệ y lấy đi.
Nhìn Thất Thất không hề phát điên giống trong tưởng tượng, không khỏi có
chút thất vọng. Xoay người, liền ra ngoài cửa. Vì vậy thị vệ ngoài cửa
lại một lần nữa ‘không cẩn thận’ ngủ thiếp.
Môt đêm này, thật
bình an, Thất Thất co ro trong góc tường, suy nghĩ rất nhiều. Trong
truyện tác giả gửi tới tin nhắn cá nhân, nói gì mà trừng phạt nhỏ, đại
khái vào giờ phút này cô mới xác nhận. Bất quá, vì muốn trừng phạt cô mà trắng trợn sửa đổi chương tiết, còn gạch bỏ phần diễn của nữ chính, lại còn quá mức vô trách nhiệm!
. . . . . .
Sáng ngày hôm
sau, trời còn tinh mơ, phủ thừa tướng liền nghênh đón một vị nhân vật
ghê gớm. Người này nhìn có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng đôi mắt lại
sáng ngời vô cùng. Nói rằng nhận lời nhờ cậy, đặc biệt tới để giúp đỡ.
Thừa tướng đại nhân Đệ Ngũ Uyên lạnh lùng trước sau như một vừa thấy ông ta, giống hệt như thấy ánh bình minh, cung kính mời ông vào cửa.
Người ấy cũng không khách khí, đi thẳng vào trong phủ, thời điểm đi ngang qua từ đường, đột nhiên dừng lại bước chân, cười sằng sặc, “Không ngờ, thật không ngờ, lại còn thật sự có người thứ hai!”
Đệ Ngũ Uyên đi trước dẫn đường cau mày, rối rắm nhìn ông, “Quỷ Thủ tiên sinh, không hiểu vì sao ngài cười?”
Lão nhân tóc bạc được gọi là Quỷ Thủ ngưng lại nụ cười, xem thường liếc
hắn, “Nói ngươi cũng không hiểu, con người u mê mà dốt nát! Mau dẫn
đường đi, nếu không, người trong lòng của ngươi sống hay chết, cũng
không liên quan tới ta.”
“Dạ, xin tiên sinh theo ta.” Lập tức Đệ Ngũ Uyên cung kính dẫn ông đi về phía Thính Ngữ Hiên.
Quỷ Thủ tiên sinh lặng lẽ liếc nhìn từ đường, thầm nghĩ, “Thật là thú vị.” Tiếp đó liền đi theo Đệ Ngũ Uyên về phía trước.
Người đời đều biết, Quỷ Thủ tiên sinh có bàn tay thần diệu, người chết sống
lại, xương khô mọc ra thịt, cũng là chuyện thế nhân thường đàm luận, chỉ là vị này tính tình quái dị, bề ngoài xinh đẹp không cứu, dáng dấp quá
xấu không cứu, lông chân quá dài không cứu… Tóm lại, lý do vô cùng phong phú, để cho rất nhiều người chết trước mắt ông, nhưng ông không chút
nào áy náy. Chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, “Đưa ra ngoài, chôn.”
Y thuật của Quỷ Thủ tiên sinh kinh người, nhưng ông vẫn còn một hứng thú, không thế nhân nào biết, đó chính là đoán mệnh.
. . . . . .
Vào phòng, Quỷ Thủ trực tiếp tới bên giường, nhìn Âu Dương Ngữ hôn mê bất
tỉnh trên giường, cau mày lắc đầu, trong miệng tặc tặc lưỡi, thở dài.
Đệ Ngũ Uyên bi thương, “Chẳng lẽ đến tiên sinh cũng không cứu được tiểu
Ngữ?” Nói xong, liền ngồi ở trên giường, thương yêu kéo Âu Dương Ngữ
đang hôn mê vào trong ngực, “Chúng ta chỉ muốn bên nhau, tại sao lại khó khăn đến vậy?”
“Đừng ở chỗ này cản trở, đứng sang bên. Ta có nói nàng ta không sống nổi à.” Quỷ Thủ có chút không nhịn được, nếu không
phải bị người nhờ vả, ông mới không thèm quan tâm.
Đệ Ngũ Uyên
sững sờ, đứng sang một bên, phút chốc hai mắt ánh lên thần thái, “Nói
vậy tiểu Ngữ được cứu rồi?! Vậy lúc trước tiên sinh lắc đầu là có ý gì?”
“Thật sự muốn ta nói?” Quỷ Thủ ướm hỏi, thấy Đệ Ngũ Uyên gật đầu mới tiếp tục nói, “Dáng dấp người này không hợp khẩu vị ta, nếu là bình thường, nhất định sẽ không cứu. Nhưng hôm nay, bị người nhờ vả, đành không thể không cứu, chỉ là khốn khổ đôi mắt của ta thôi.”
“Khụ khụ…” Đệ Ngũ
Uyên lúng túng, “Mặc dù dáng vẻ tiểu Ngữ không nghiêng nước nghiêng
thành, nhưng vẫn tính là thanh tú. Còn nữa, tuy rằng vẻ ngoài mờ nhạt,
nét đẹp bên trong mới khiến người si mê. Chẳng qua… Tại hạ có một chuyện không hiểu, không biết rốt cuộc tiên sinh được người phương nào nhờ
vả?”
Quỷ Thủ khoát khoát tay, “Không thể nói không thể nói! Ngươi đi ra ngoài đi, người này ta bất đắc dĩ cứu thôi.”
Đệ Ngũ Uyên cũng biết thói quen khi ông chữa bệnh, không thích có người
bên cạnh, lúc này mới hành lễ, mang theo đám người xung quanh ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Quỷ Thủ và Âu Dương Ngữ ngủ mê man thì
Quỷ Thủ đưa tay chọc chọc gương mặt cô nàng, ghét bỏ nói một tiếng, “Xấu xí quá!”
Thời gian cứu trị dài đằng đẵng mà gian nan. Đệ Ngũ
Uyên đi tới đi lui ngoài cửa, nhưng đợi hoài không thấy ông ra, đã thấy
quản gia vội vã đi tới.
“Đại nhân! Đại nhân! Có thánh chỉ đến!”
“Cái gì?!” Đệ Ngũ Uyên cả kinh nói, liếc nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, thở
hắt ra, phân phó tiểu thị nữ ở một bên, “Nếu Quỷ Thủ tiên sinh ra, nhớ
tới bẩm báo.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh.” Tiểu thị nữ run rẩy gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lúc này Đệ Ngũ Uyên mới xoay người bước nhanh hướng về bên ngoài, quản gia hổn hển cố gắng theo kịp.
. . . . . .
“Nghê Thường, thật sự ca ca hối hận rồi, ban đầu không nên gả muội cho tên
xấu xa Đệ Ngũ Uyên kia! Hiện giờ thành hại Nghê Thường thảm thương thế
này!” Cố Cẩn Hi đau lòng nhìn má trái Thất Thất, cầm thuốc mỡ thoa từng
chút một.
Thất Thất không thể không bội phục tiểu Chiêu làm việc
thật lanh lẹ, nhanh như vậy đã đem tin tức của cô tới hoàng cung, mặc dù cô không biết thằng bé làm thế nào mà tiến được vào hoàng cung, nhưng
nhất định quá trình không dễ dàng.
Lúc ban sáng, cô còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng động, mới khẽ mở mắt ra, kết quả liền nhìn thấy Đệ Ngũ Uyên mặt lạnh, âm trầm nhìn cô, cơn buồn ngủ bên trong cô chạy biến mất chín phần.
Đệ Ngũ Uyên chỉ nói một câu, ‘bệ hạ muốn ngươi
lập tức vào cung’, dứt lời, giống như vô cùng không muốn nhìn thấy cô,
xoay người bỏ đi.
“Nghê Thường, nhìn muội kìa, ở trong phủ thừa
tướng gầy đi nhiều.” Thất Thất đắm chìm trong suy nghĩ của mình, còn bên này, Cố Cẩn Hi vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Không thì Nghê Thường này, muội chuyển vào trong cung ở đi. Huynh cũng có thể chăm sóc muội
thật tốt, tuyệt đối không để muội chịu uất ức như thế này.”
Vào
cung? Thất Thất không hẳn là không nghĩ tới khả năng này, chỉ là, nếu cô vào cung, chẳng phải sẽ không thể thường xuyên gặp gỡ tiểu Chiêu, cũng
không thể gặp mặt Nhan Lạc sao? So sánh lợi hại, cô vẫn lắc đầu một cái, “Ca ca, sao có thể được? Em đã gả cho Uyên, sao lại có đạo lý trở về
được. Không phải sẽ thành chuyện cười trong thiên hạ sao?”
“Nhưng, chẳng lẽ muội để ca ca trơ mắt nhìn muội chịu khổ ở nơi đó sao?” Hai
mắt Cố Cẩn Hi đau thương nhìn Thất Thất chằm chằm, “Nghê Thường, muội là bảo bối của ca, ca ca sẽ không để ai khi dễ muội nửa phần.”
“Ca
ca…” Đột nhiên Thất Thất nhào vào trong ngực hắn. Tuy rằng nơi này tất
cả đều là giả, nhưng có một vị anh trai thật lòng yêu thương cô, đúng là tu ba đời được phúc. Dù cho cô có không vừa mắt cỡ nào với tác giả,
nhưng về điểm này lại muốn cảm ơn mụ ta.
Thất Thất đang cảm động
bên trong, đột nhiên bị hắn hung hăng đẩy ra, nhất thời cô nổi vạch đen, không thể nào, tại sao thời điểm tốt như vậy thì hắn lại ngủ thiếp? Sau đấy để cho nhân cách thứ hai đáng sợ này xuất hiện?
Không xác định khẽ gọi, “Ca ca?”
Cố Cẩn Hi lạnh mặt, nhíu chặt chân mày, “Làm càn! Gọi trẫm ‘bệ hạ’!”
Tại sao mỗi lần đều đúng vào thời điểm cô sắp nặn ra mấy giọt nước mắt, cái người vô duyên này sẽ xuất hiện?!
“Bệ hạ, nhìn kìa, trên trần nhà có sao băng!” Thất Thất đưa tay, chỉ lên trên đầu.
Tuy Cố Cẩn Hi khó chịu, nhưng vẫn tò mò ngẩng đầu lên.
Nói thì chậm khi đó thì nhanh, Thất Thất nhảy lên, một tay chặt vào gáy hắn, phút chốc, nhìn hai mắt hắn nhắm lại, ngã gục.
Không thể không nói, kể từ khi biết tính chất cứ ngủ là biến thành người khác của Cố Cẩn Hi, mỗi ngày cô đều luyện tập làm cách nào dùng tay chặt
ngất người, dĩ nhiên đối tượng luyên tập là cái tên thường xuyên tới
quấy rầy cô Vạn Giang Hồng.
(Một phúc mặc niệm cho đồng chí Vạn Giang Hồng.)
Thất Thất cố gắng đỡ hắn dậy, dùng lực nhẹ chút chút. Lúc trước bọn họ có
đuổi người xung quanh ra, lúc này cho gọi người tới gặp chút khó khăn.
Cô bước nhanh tới cửa, đẩy cửa ra, lớn tiếng hô, “Người đâu! Bệ hạ lại ngủ thiếp mất rồi!”
Chương sau: Thân phận thật sự...