Ban đêm không ngủ
được lăn qua lộn lại, liền đứng dậy ngắm trăng sáng, làm thế nào cũng
nhìn thành Nhan Lạc. Không nhịn nổi che đi khuôn mặt nóng bừng, lẳng
lặng cầm máu mũi.
Chờ tinh thần mê trai dịu dịu bớt, Thất Thất
mới nghĩ ngợi đôi chút, Nhan Lạc này, hình như chưa từng xuất hiện trong truyện. Chẳng lẽ lại là nhân vật không có quan hệ với nữ chính và kịch
tình sao?
Từ ngăn kép lôi ra quyển tiểu thuyết phân nửa tháng
không ngó ngàng tới. Vừa mới mở ra, liền nhìn thấy tại trung tâm nữ phụ
và tác giả trao đổi ở trang thứ ba có hơn trăm tin nhắn cá nhân chưa
đọc.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Nữ phụ muội muội, sao em vẫn không theo kịch tình, việc này làm khó Manh Manh quá đi!
. . . . . .
Nữ phụ muội muội, sao em không trả lời ta, chán ghét ta rồi sao?
. . . . . .
Nữ phụ muội muội, thuốc kia, sao em có thể dùng linh tinh hả! Rõ ràng là
chuyện tốt của em và nam chính ca ca, sao lại trở thành của nữ chính
cùng nam chính rồi?
. . . . . .
Độc giả muốn xem cảnh nữ
chính và nữ phụ tàn sát lẫn nhau, tại sao em lại thành chị em với nữ
chính? Phần đoạn tích trữ phía sau của ta phải sống như nào!
. . . . . .
Nữ phụ nữ phụ! Có nhiệm vụ mới, nhanh chóng K.O nam phụ số một Vạn Giang
Hồng đi. Nhất định phải nhanh chóng! Người này không thể lưu lại!
. . . . . .
Nữ phụ thối! Không trả lời tin nhắn cá nhân của lão nương, lão nương cho ngươi K.O cùng luôn!
. . . . . .
Thất Thất đọc xong từng cái một, cảm xúc của mụ tác giả này càng lúc càng
dâng cao, sau đó, Thất Thất cảm thán, cuối cùng mụ ta không còn cố giả
vờ dễ thương nữa! Thật đáng vui mừng!
Nghĩ còn có thắc mắc cần
hỏi, liền cầm bút lông lên, trước tiên nên mềm mỏng nhận lỗi: Manh Manh, có ở đây không? Mấy lần trước hệ thống sập, nên không đọc truyện, vì
thế không để ý cô gửi tới tin nhắn cá nhân. Vô cùng xin lỗi!
Rất nhanh, thư liền được hồi âm.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân: hì hì, lúc trước hệ thống
sập, Manh Manh cũng biết. Thì ra không phải nữ phụ muội muội không để ý
tới Manh Manh, Manh Manh thật vui mừng.
Nhớ tới chuyện Nhan
Lạc, mặt không khỏi có chút nóng lên, tiếp tục viết lên trên truyện: xin hỏi Nhan Lạc kia là ai? Tại sao trong truyện không thấy tả qua?
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân: kịch tình trong tiểu thuyết em đọc trước đấy đều là nội dung ta tích trữ trong kho, bởi vì chuyện
em làm trái kịch tình, vì liên kết trước sau, ta đành thay đổi một chút, về phần Nhan Lạc, hắn là kinh hỉ Manh Manh mang tới cho em! [Khuôn mặt
tươi cười]
Kinh hỉ? Lẽ nào thật sự là phúc lợi cho nữ phụ này?
Thất Thất càng nghĩ càng sung sướng, cầm lên chuẩn bị hỏi, khi nào cô và Nhan Lạc tu thành chính quả.
Kết quả, tác giả lại chặt đứt ý nghĩ của cô.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Cháu nhỏ Manh Manh tới giành máy tính, Manh Manh không hàn huyên tâm sự tiếp được. Với cả, đừng quên nhiệm vụ lần trước giao cho em nhé, tìm bằng
được tên nam phụ lừa đảo Vạn Giang Hồng kia, sau đó tiêu diệt y! Bái
bai, tán gẫu sau!
Thất Thất buông cây bút lông, có chút khó hiểu, tại sao tác giả nhiều lần nhắc nhở phải trừ bỏ nam phụ thúc đẩy kịch
tình Vạn Giang Hồng? Bởi vì y sớm mang nữ chính về? Kỳ thực, còn có loại khả năng, cô không phải không nghĩ tới, đó chính là, Vạn Giang Hồng có
thể giống như cô, là nhân vật bên ngoài truyện. Cho nên biết trước kịch
tình, nhắc đến kịch tình, bỗng Thất Thất lại nhớ đến, lần trước Vạn
Giang Hồng để người giả quỷ hù dọa cô, làm sao y biết Nghê Thường sợ ma
quỷ? Còn nữa, trong sách có viết qua, Vạn Giang Hồng sợ động vật nhuyễn
thể, nhưng y lại có thể vừa nhìn vừa ăn!
Nếu tác giả thua cháu mụ ta, đến máy vi tính cũng không giữ được, cô cũng không thể không có
tiền đồ như mụ ta được, bị một kẻ diêm dúa có khả năng là người xuyên
việt trêu đùa.
Lật trở về trước một tờ, trước mắt không thể làm gì khác hơn đành xin trợ giúp hệ thống phục vụ nữ phụ.
Ho khan một cái, cầm bút lông lên, vô cùng trái lương tâm viết lên trên: mỹ nhân, có ở đây không?
‘hì hì, hệ thống phục vụ nữ phụ hết sức tận tâm phục vụ bạn.’
Quả nhiên, nhiệt tình. . . . . .
Thất Thất viết tiếp: xin hỏi Vạn Giang Hồng cũng là người xuyên việt sao?
‘có thể nói cho bạn hiểu rõ ràng, một quyển tiểu thuyết chỉ có thể cho phép một người xuyên vào truyện, cho nên, kết quả như nào, bạn có thể đoán
ra.”
Không phải ư, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, suy nghĩ kỹ một
chút, thời điểm lần đầu tiên đến Đức Khắc Sĩ, quả thật cô có thử dò xét
y, dùng tiếng Anh mắng y là heo, nhưng y không tức giận chút nào. Nếu
như y thật sự là người xuyên việt, lẽ ra có thể hiểu một câu tiếng Anh
đơn giản như vậy, nhất định sẽ làm ra phản ứng tương ứng. Nhưng mà, nếu y không phải người xuyên việt, vậy một loạt hành động khác thường kia là
như thế nào?
Thất Thất cầm bút lên, viết: tại sao Vạn Giang Hồng lại làm ra nhiều hành động trái với nội dung tiểu thuyết?
‘chỉ cần có một điểm khác thường, sẽ ảnh hưởng tới kịch tình về sau, đạo lý
kéo một sợi tóc động đến cả người, bạn hẳn phải hiểu chứ.’
Nói
như vậy, là bởi vì ban đầu cô không bám theo kịch tình, thành ra Vạn
Giang Hồng bởi vì kịch tình thay đổi nên thay đổi cả kịch tình của y?
Thật sự là phiền phức! Nhưng mà, tại sao tác giả muốn cô tiêu diệt Vạn
Giang Hồng?
Xin hỏi, tại sao Manh Manh tiểu tiên nữ muốn tôi diệt trừ Vạn Giang Hồng? Chuyện này có vấn đề gì sao?
‘cái này là vấn đề riêng tư, cự tuyệt trả lời. Nếu muốn hỏi, bạn đi tìm mụ tác giả đứt gân não kia đi!’
Đột nhiên nhớ tới sự kiện hệ thống gặp trục trặc quãng thời gian trước đó,
hỏi: Đúng rồi, ngươi không phải là hệ thống sao? Tại sao lúc trước lại
xuất hiện trục trặc trong hệ thống?
‘khụ khụ… Tớ thuộc hệ thống
phục vụ nữ phụ, chỉ là một nhánh hệ thống, khi hệ thống xảy ra trục
trặc, tất cả các nhánh cũng sẽ xảy ra vấn đề.’
Thất Thất đổ mồ
hôi, thì ra là có tổ chức! Suy nghĩ một chút, giống như không còn vấn đề gì nữa, đóng truyện, đặt lại vào trong ngăn kép.
Đặt lưng lên
giường lần nữa, nghiêng đầu, xuyên qua khe hở trên cửa sổ, nhìn ánh
trăng lẳng lặng rơi trên đất, vỡ nát. Không hiểu tại sao, một lần nữa
Thất Thất không tự chủ được lại nhớ tới người con trai vô cùng dịu dàng
thanh nhã Nhan Lạc kia. Lúc này anh ấy đang làm gì?
. . . . . .
Ngày tiếp theo, Thất Thất tỉnh dậy từ rất sớm, bởi vì đêm qua lúc sắp ngủ,
cô chợt nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ. Tác giả để cho cô tiêu diệt
nam phụ số một, như vậy, ai sẽ chịu trách nhiệm thúc đẩy kịch tình phát
triển? Ai tới cho nữ chính Mary Sue cơ hội? Ai tới làm kẻ nam phụ được
độc giả yêu thích để rồi cuối cùng lại bị nữ chính vô tình KO? Thông qua phát hiện trước mắt, trừ đi những nhân vật đã biết, đã được an định,
chỉ có Nhan Lạc đột ngột xuất hiện, phù hợp với yêu cầu nam phụ nhất.
Để mối tình đầu của cô làm nam phụ bi thương? Sao có thể?!
Trằn trọc trở mình một đêm, lúc này mới mở ra cặp mắt thâm đen đứng dậy.
Chuyện thứ nhất, trước tiên hỏi thăm một chút, nữ chính có quen biết Nhan Lạc
không, nếu như chưa gặp nhau, cô nhất định phải bóp chết cơ hội này từ
trong trứng nước.
Gọi nha hoàn tới tắm sơ qua, xuề xòa chuẩn bị. Liền vội vã tới Thính Ngữ Hiên.
Hai thị nữ quét dọn ở đình tiền đặt chổi ở một bên, hai người chụm đầu kề
tai xì xàm gì đó. Thất Thất cũng không muốn quấy rầy người khác. Lặng lẽ từ một bên đi vào. Nhưng vừa tới ngoài cửa, liền nghe thấy bên trong
hình như có tiếng động.
Thất Thất dán lỗ tai trên cửa, cẩn thận nghe:
”Ừmm. . . . . . Uyên, chàng thật là hư!”
”Hả? Vậy tiểu Ngữ có thích ta hư không? Sao? Nói đi!”
”Ư! Ghét! Hưmm. . . . . . Chậm một chút!”
. . . . . .
(Chảy máu mũi…)
Thất Thất đỏ mặt, thầm mắng một tiếng: hai tên cầm thú! Dám ban ngày ban mặt tuyên truyền phóng túng! Đáng hận nhất chính là lại không báo cho cô
biết, để cô không xem được bản đầy đủ. Không biết hiện tại lặng lẽ chạy
vào ám đạo có thể tới kịp không?
Xoay người, lập tức ra ngoài,
nếu nhớ không lầm, cách bên ngoài Thính Ngữ Hiên không xa bên cạnh một
gốc cây ngô đồng có một lối vào ám đạo.
Nhưng vừa rời khỏi Thính
Ngữ Hiên không lâu, cô phát hiện có người theo cô. Cô đi nhanh, người nọ cũng đi nhanh, cô dừng lại, người nọ cũng dừng lại theo. Chỉ là, kỹ
thuật theo dõi của người nọ cũng quá kém, chỉ cách khoảng chừng năm
thước, người mù cũng có thể phát hiện.
Thất Thất dừng bước, hết sức bất đắc dĩ quay đầu lại, “Tiểu Chiêu, đừng núp nữa, chị biết rõ là em.”
Vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh nửa phút, sau đó tiểu Chiêu mới từ sau
tảng đá nhảy ra ngoài, ngửa đầu cười to ban tiếng, “Ha ha ha! Cư nhiên
bị tiện nhân ngươi phát hiện. Xem ra năng lực của ngươi cũng không kém
đâu!”
Thất Thất nổi vạch đen, không muốn châm chọc thằng bé cần phải học lại từ đầu kỹ thuật theo dõi cho thật tốt.
Chỉ chỉ bầu trời sau lưng hắn, hoảng sợ nói, “Oa! Nhìn kìa! Kẹo hồ lô bay trên trời!”
“Phi! Bớt lừa gạt ta đi! Sao kẹo hồ lô bay được trên trời chứ?!” Đệ Ngũ Chiêu giễu cợt nói, “Thật là ngu xuẩn!”
“Thật mà thật mà! Không tin tự em nhìn đi!” Dáng vẻ Thất Thất vô cùng hưng
phấn, giống hệt như phía sau thằng bé thật sự có kẹo hồ lô bay trên trời vậy, “Rất rất nhiều đó!”
Đệ Ngũ Chiêu có chút ngập ngừng, nhìn
dáng vẻ hưng phấn của cô, chẳng lẽ thật sự có? “Nếu như ta không thấy,
vậy ta muốn ngươi mua cho ta năm xâu kẹo hồ lô làm bồi thường.” Thấy
Thất Thất gật đầu, lúc này mới do dự quay đầu.
Đúng lúc thằng bé
xoay qua chỗ khác, trong chớp mắt, Thất Thất chạy vắt chân lên cổ. Cô là đến xem ‘nhân thú đại chiến’, dẫn học sinh tiểu học theo cùng là phạm
tội!
“Làm gì có kẹo hồ lô?” Đệ Ngũ Chiêu bất mãn nói thầm, quay
đầu, đã nhìn thấy bóng lưng người kia trốn chạy, phồng má, trừng lớn
mắt, hét lớn, “Lại dám gạt ta!!! Không cho trốn!” Dứt lời, vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng Đệ Ngũ Chiêu kém Thất Thất tám tuổi, nhưng một
người luyện võ hằng ngày, một người là cô gái yếu đuối hết ăn lại ngủ,
Thất Thất nhanh chóng bị Đệ Ngũ Chiêu đuổi kịp.
Thất Thất nghẹn ngào, nếu là thân thể hiện đại của cô, chắc chắn kiên trì thêm một lát sẽ không bị bắt được.
Tuyệt vọng nhìn về phía Thính Ngữ Hiên, xem ra lần này không thể kịp tiết mục ‘nhân thú đại chiến’ rồi. Chỉ hy vọng nam nữ chính nhiều như keo như
sơn!
“Ngươi tiện nhân! Nói, ngươi chạy làm gì! Có phải lén đi gặp gã gian phu kia của ngươi không!” Đệ Ngũ Chiêu tóm chặt lấy cổ áo trước của cô, do vấn đề chiều cao, Thất Thất hoàn toàn không cách nào thẳng
lưng nổi.
“Tiểu Chiêu, em hiểu lầm rồi, chị muốn đi chợ mua vài món đồ cho em vui thôi.” Thất Thất đảo mắt, nói dối một cách chân thành.
“Phi! Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Có quỷ mới tin! Vừa rồi còn nói kẹo hồ lô
bay trên trời, nhớ kỹ, xưa tới nay ta chưa bao giờ tin tưởng, ta chỉ
muốn vạch trần lời nói dối của ngươi.” Đại khái Đệ Ngũ Chiêu cảm thấy
trước đó đã tin lời của cô là một chuyện vô cùng sỉ nhục, cảm giác phủi
sạch quan hệ.
Thất Thất nhìn hai má thằng bé có chút ửng đỏ, thầm than, quả nhiên là đứa bé thành thật, vừa nói dối đã đỏ mặt.
Đệ Ngũ Chiêu đối diện với cặp mắt ngâm cứu của Thất Thất, lập tức thẹn quá hóa giận, “Nhìn cái gì! Mai khai báo, gian phu của ngươi là ai!”
Thất Thất xoa xoa đầu của hắn, “Ngoan, mau buông ra, tay em siết chặt vậy, chị sẽ đau lòng.”
“Hừ! Ta buông tay ngươi sẽ chạy.”
”Không buông?” Thất Thất chớp mắt, uy hiếp.
Thứ năm chiêu rất kiên quyết lắc đầu, “Không buông.”
”Tốt.” Thất Thất cười.
Cúi đầu, liền hôn lên đôi môi hơi vểnh lên của hắn. Thất Thất cười, Đệ Ngũ Chiêu há hốc mồm.
(Cảnh sát! Có kẻ ấu dâm!!!!!)
Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, Đệ Ngũ Chiêu đẩy cô ra, mắt đỏ, mặt đỏ, một tay che môi, một ngón tay chỉ vào Thất Thất mắng, “Vô sỉ!”
Nhìn thằng bé bày ra bộ dạng tiểu tức phụ bị cợt nhả, Thất Thất cười càng
vui vẻ, đã sớm muốn hôn rồi, cuối cùng cũng toại nguyện.
Thất Thất lấy lòng kéo góc áo của hắn, “Đi thôi, để bồi thường, chị dẫn em đi dạo phố, em thích gì thì mua cái đó, được không?”
“Phi! Ai thèm những thứ đó.” Đệ Ngũ Chiêu chống cự, “Bất quá, ngươi có ý muốn ta đi, ta cũng không tiện cự tuyệt.”
“Ừ, là chị có ý.” Thất Thất rất phối hợp, tâm hồn bé nhỏ của người ta mới
vừa bị tổn thương, bồi thường hắn cũng chẳng có gì to tát.
Lúc này Đệ Ngũ Chiêu mới gật đầu hài lòng, kiêu ngạo nghểnh đầu, dẫn đầu đi trước, “Đi thôi, còn lo lắng cái gì, mau dẫn đường!”
Thất Thất bật cười, nhanh chóng đuổi theo, “Được, chị dẫn đường.”
Chẳng qua, cô cho rằng đây là một lần dạo phố rất bình thường, sau lại xảy ra chuyện không ngờ, gặp được người không ngờ. Sau đó, càng thêm sa chân
vào vũng bùn.
Chương sau: Gặp lại cố nhân, nên mừng hay lo????