Ban ngày đi ngang qua Ngự Hoa viên, tình cờ trông thấy Thiên Tác từ phía trước đi tới, thằng
bé cúi đầu, hình như biết tới sự tồn tại của tôi, quành lại đi đường
khác.
Tôi sững sờ, lần trước chỉ đánh nó một lần, mới vậy đã sợ tôi rồi ư?
Ban đêm, trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Nên đẩy cửa sổ ra, nhân lúc đêm khuya thanh vắng, tới cung điện của thằng nhóc.
Tới trước của sổ của nó, bất giác có chút lo sợ. Nếu như mình cứ thế mà
tiến vào, liệu có hù dọa thằng bé hay không? Chần chừ, chợt nghe tiếng
kêu thảm thiết, sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Không lo nghĩ thêm nữa, một chưởng vỗ nát cửa sổ, nhảy vào.
Bấy giờ Thiên Tác đang ôm bụng, quằn quại trên mặt đất. Bởi vì nó thất
sủng, người hầu kẻ hạ đã không còn ở trong phòng. Tôi bước vội tới trước mặt thằng bé, nó cứ ngẩng cao đầu như vậy, không một chút kinh ngạc khi thấy tôi đột ngột viếng thăm.
“Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ cứu
ngươi.” Nhìn cặp mắt hoa đào tà mị mà xinh đẹp kia, chẳng hiểu tại sao,
khi đó cực kỳ muốn từ nơi ấy nhìn tựa như tiểu hồ ly kia van cầu.
Nhưng nó chỉ lạnh nhạt rên rỉ, xoay người sang chỗ khác. Tôi còn chưa kịp
kinh ngạc, đã thấy nó vừa ôm bụng vừa kêu rên khổ sở, ‘phụt’ một ngụm
máu tanh phun ra.
Phun ra máu?! Chuyện này là sao? Còn chưa kịp
hỏi han, thì trông thấy chỗ mắt hắn lưu lại hai giọt huyết lệ. Đây là
độc gì? Mà lại tàn ác như thế!
Tôi không thể suy tính được điều
gì khác, khẩn trương móc ra viên thuốc lừa được từ chỗ Quỷ Thủ trong
ngực, trước tiên cần nhanh chóng áp chế sơ qua độc trong người thằng bé. Tiếp theo cõng nó chạy ra bên ngoài, thật sự tôi chẳng trông mong được
gì ở ngự y trong cung, tuy rằng bình thường Quỷ Thủ lão nhân kia không
đứng đắn, nhưng y thuật và võ thuật cũng thuộc dạng hiếm thấy người
ngang tài ngang sức.
Tránh thoát ám vệ trong cung, đối với tôi mà nói, là một chuyện quá đơn giản. Tuy rằng đại ca vô cùng cưng chiều
tôi, nhưng nếu nửa đêm xuất cung, vẫn là một chuyện phiền phức. Hơn nữa, lần trước mới chỉnh đốn thằng con trai ngu dốt của hai phi tử rắn rết
kia, bảo rằng mấy ả sẽ không dựa vào đó mà tìm tôi nháo loạn, ngay cả
bản thân tôi cũng không tin.
Gió lạnh sượt qua mặt, hơi rét run.
“Ta không cầu xin ngươi cứu ta. Đây là ngươi tự mình đa tình thôi.” Thiên
Tác trên lưng suy yếu mở miệng. Ngạo mạn mà cố chấp. Không quay đầu lại, tôi vẫn có thể tưởng tưởng cái vẻ mặt ngang ngạnh kia, khóe miệng chợt
nhấc lên một mức độ coi thường.
Đây là lời nên nói với ân nhân
cứu mạng sao? Thật sự tôi hận không thể quăng nó ngay lập tức! Mà sự
thật, đến khi tôi tỉnh táo lại thì mới phát hiện, quả nhiên nó bị tôi
quăng mất tiêu rồi.
Nhìn thằng bé nằm xụi lơ trên mặt đất giống
như bùn nhão, da đầu tôi chợt có chút ngứa ngáy, nếu để đại ca biết đứa
con trai bảo bối của anh ấy bị tôi quăng chết như vậy. Có đuổi tôi ra
ngoài không?
Hơi căng thẳng đưa tay kiểm tra hơi thở của nó, không có chút khí nào phun lên ngón tay…
Thời điểm tôi cắn răng chuẩn bị vứt xác, đột nhiên, ngón tay đau nhói, cúi
đầu xem xét, phát hiện nó đang cắn chặt ngón tay của tôi không nhả. Tuy
rằng có chút đau, nhưng cuối cùng là an tâm, may quá không chết.
Một tay vặn rớt cằm của thằng bé, giải cứu ngón tay tôi, dưới ánh trăng,
gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch mang theo hai hàng lệ máu của nó, hàm dưới vẫn rớt mở, cực kỳ dọa người.
Nhưng hiện tại tôi không để ý nhiều thứ như vậy, cõng nó tiếp tục chạy ra ngoài hoàng cung.
. . . . . .
Quỷ Thủ lão đầu vừa nhìn thấy Thiên Tác, liền ném nó vào trong thùng thuốc, thuận tiện nối lại cho nó vài đoạn xương và cằm bị tôi đập gãy.
“Độc trong bụng là loại đơn giản thôi, ngâm vài ngày là khỏe ngay, độc trong mắt có thể phiền phức một chút, kiểm tra qua chắc hẳn đã được một vài
năm rồi, trước mắt chỉ có thể tạm thời áp chế, không có tình huống đặc
biệt nào, chắc sẽ không phát tác. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên làm sao? Lão đầu có chuyện mau nói, đừng có dông dài.”
Quỷ thủ cau mày, “Tuy nhiên là ai độc ác như vậy chứ, đã trúng độc thì thôi đi, lại còn đập gẫy xương đầu của nó, đặc biệt là phần ngực, nếu lệch
về trái thêm chút nữa, nhất địch sẽ đâm vào tim, như thế ta cũng không
cách nào cứu chữa.”
Nghe thấy vậy, ta ngoại trừ cười trừ thì không biết nói gì nữa.
Trong vài ngày Thiên Tác hôn mê, nhận thấy Quỷ Thủ vô cùng say mê hứng thú
với Thiên Tác, cư nhiên ngày đêm không nghỉ túc trực bên cạnh thằng bé,
ngay cả tôi cũng không để ý tới. Tôi âm thầm mừng húm.
Hôm đó tôi đi ngang qua, ngẫu nhiên nghe thấy lão ta rầm rì gì đó với Thiên Tác
đang hôn mê, “Kiếp này thật đúng là không uổng công tới đây một lần, có
thể gặp được thư đế* ngàn năm khó gặp không nói, lại còn có thể gặp được thế ngoại chi nhân* này, chà chà, ông trời thật sự không bạc đãi ta.”
(Thư đế: hoàng đế là phái nữ
Thế ngoại chi nhân: có lời nói và việc làm vượt quá sức tưởng tượng của người khác.)
Năm năm học võ với lão ta, cũng thường xuyên nghe lão lảm nhảm mấy câu kỳ
quặc, nên tôi không để ý nhiều lắm. Trong mắt tôi, lão chính là một kẻ
điên rồ có y thuật và võ nghệ cao siêu.
Ba ngày, ngâm suốt ba ngày. Xẩm tối ngày thứ ba, cuối cùng Thiên Tác cũng mở ra đôi mắt hoa đào kia.
Khi đó tôi đang thay nước thuốc cho thằng bé, nó mở mắt ra lúc nào, tôi
cũng không biết nữa. Đột nhiên, thằng bé mở miệng, “Tiểu cô mụ.”
Âm thanh nhỏ bé mềm nhũn, khiến tôi phải dừng tay lại, thùng gỗ nhỏ trong tay rớt bịch một tiếng, nước thuốc lênh láng ra đất.
Thiên Tác vẫn ở yên tại chỗ, hai tay gác men theo bờ thùng gỗ lớn, khóe môi
kéo lên một góc độ tà mị, đôi mắt hoa đào vốn yêu mị kinh người, chớp
nhẹ giống như tiểu hồ ly, “Tiểu cô mụ, sao cô sợ ta vậy?”
Tôi không khỏi nhíu mày, đưa tay sờ sờ trán của nó, không nóng, “Ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ bị ta đập cho ngu người rồi?”
Thiên Tác mặc kệ cho tôi sờ vuốt trán nó, chỉ là vẫn cười như không cười như
cũ mà nhìn, “Ta không sao. Tiểu cô mụ, chỉ là trải qua chuyện này, ta
hiểu ra một chuyện.”
“Gì?” Tôi cẩn thận tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt
của thằng bé, không khác ngày thường là bao, nhưng trong đôi mắt, đã bớt đi nét quật cường hơn người kia, bây giờ, nhìn sơ qua, chỉ cảm thấy mị
hoặc hút hồn người, nhưng nhìn kỹ lại lần nữa, hết sức tối đen, sâu thẳm mà phức tạp, tựa như một bầu trời đêm không sao, hoàn toàn không nhìn
ra nội tâm của nó.
“Trước đây là do ta quá ngu xuẩn, đạo lý cây
cao phải chịu gió lớn, trải qua hai lần tiến vào Quỷ Môn Quan mới hiểu
ra đạo lý đơn giản này.” Thiên Tác vốn chỉ mới sáu tuổi, lại nói ra
những lời trưởng thành này, nhưng dường như nó hoàn toàn không để ý,
hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, “Bốn tuổi ta núp dưới gầm
giường tận mắt chứng kiến mẫu phi bị bọn chúng dìm vào nước thế nào, sau đó từ từ chết đi.”
Tại sao câu chuyện đau buồn như vậy mà nó cứ
giữ nguyên nụ cười kể cho tôi nghe? Tôi không hiểu, chỉ nghe thằng bé kể những chuyện xưa mà tôi chẳng hề hay biết.
“Nói gì mà hoài niệm
thành bệnh, ha ha… Gã nam nhân kia lại còn tin thật. Lúc đó ta đi tìm
ông ta, nói cho ông ấy biết chân tướng, ông lại đóng cửa không gặp. Cho
đến khi hai ly rượu độc vào miệng, ta mới biết, ta lại ngu dốt đến thế,
cái gọi là đế vương cưng chiều, chung quy không địch lại được sức hút
của quyền thế.” Thiên Tác ngẩng đầu, cứ như vậy hờ hững nhìn tôi, “Tiểu
cô mụ, cô sẽ giúp ta đúng không?”
Tôi ngây người, trong cổ họng như có vật chẹn ngang khiến nói không ra lời.
“Nếu không, cô cũng sẽ không quản sự sống chết của ta. Ha ha… Trong cung
này, lại còn có người để ý đến một hoàng tử không được sủng ái là ta cơ
đấy?” Thiên Tác đưa tay, áp vào má phải tôi, “Bất luận cô vì nguyên nhân nào mà giúp ta, cầu xin cô trong vòng hai mươi năm tới giúp đỡ ta, được không? Trên đời này, ta đã không tìm được người nào đối xử thật lòng
với ta nữa rồi, giúp cháu, tiểu cô mụ.”
Nhìn dã tâm tràn ra khỏi
đôi mắt của thằng bé, tôi sửng sốt, đây là ánh mắt nên có của một đứa
nhỏ sáu tuổi? Có lẽ, nó vẫn luôn có từ trước. Chẳng qua lúc trước là
giấu dưới ánh mắt cứng cỏi mà thôi. Còn hiện giờ, không biết vì nguyên
nhân nào, lại chủ động để cho tôi biết, nhưng có thể khẳng định chính
là, chắc chắn sẽ không như lời nó nói, hai chữ thật lòng, là thứ không
đáng tin nhất ở hoàng thất.
”Lần trước rơi xuống nước, thật ra là. . . . . .”
Thiên Tác gật đầu, “Không sai, là cháu tự nhảy vào. Hôm đó, cháu để lộ quá
nhiều tài năng, những kẻ kia sao có thể bỏ qua cho cháu.” Đột nhiên, con mắt xoay chuyển cười khẽ, “Thay vì đợi mấy mụ ta trù hoạch từng nước đi hiểm để giết cháu, còn không bằng tự mình nhảy vào, làm cho bọn chúng
âm thầm suy đoán, không dám vọng động. Bất quá…” Cúi đầu, trên mặt mang
theo rét lạnh, tay phải nắm thật chặt cạnh thùng, “Cuối cùng vẫn là
không tránh được.”
Đây rốt cuộc là một đứa bé như thế nào, nhớ
tới lời đại ca cậy nhờ tôi, nhìn lại đứa cháu trước mắt dã tâm bừng bừng này một chút, có lẽ, tôi có thể thuận tiện đảm nhiệm thêm vài chục năm
nữa cũng được, tận tâm trợ giúp, mà không phải lo lắng nhiều.
Thở dài, một phát bắt lấy tay của nó, giống như thề thốt, thành khẩn mà
nghiêm nghị, “Ta cũng không quan tâm mục đích ngươi là gì, nhưng ta,
Tiêu Nhan Lạc thề, chắc chắn tận tâm trợ giúp ngươi Tiêu Thiên Tác. Ta
không cầu xin ngươi gì nhiều, chỉ cần trong bốn mươi năm ngươi có thể
thu phục Đại Mạch, thống nhất thiên hạ.”
Hai mắt Thiên Tác chớp lóe ánh sáng, nắm chặt lại, “Được!”
*
Hai ngày sau, Tiêu Thiên Tác không cẩn thận té xuống từ trên nóc nhà, tổn
thương đầu. Sau khi tỉnh lại cả ngày chỉ mặc đồ màu đỏ lòe loẹt sặc sỡ
dở dở hâm hâm múa máy xung quanh. Chỉ một ngày ngắn ngủi, thế nhân đều
biết, tam hoàng tử Đại Yến, bị điên.
Tôi dựa theo những gì chúng
tôi đã trao đổi trước đấy, đề nghị để tôi dẫn thằng bé đi tìm Quỷ Thủ
chữa bệnh điên cho nó. Ngày đó, đại ca đứng ở nơi cao ngất, cứ như vậy
nhìn tôi hồi lâu, cho đến khi tôi đứng có chút mỏi, anh ấy mới thở dài
sâu kín, “Em dẫn nó đi đi.”
*
Thoắt cái đã ba mươi năm trôi qua.
Tôi đã dần dần thành lập thế lực bên trong triều đình. Thiên Tác vẫn lưu
luyến nơi yên hoa như cũ, nhìn mấy người anh em của nó tranh quyền đoạt
thế, tựa như nó chẳng mảy may quan tâm tí nào, cả ngày chỉ đi khắp nơi
tán tỉnh hết mỹ nhân này đến mỹ nhân kia.
Tuy tôi biết nó làm vậy chỉ để che mắt người, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào giống tôi
kia lộ ra sự hèn mọn, liền không nhịn được mà lại đập gãy vài cái xương
của nó.
Có một ngày, đột nhiên nó nói với tôi, nó muốn tới Đại
Mạch tìm một người. Tôi hỏi nó là ai, nó chỉ lắc đầu mà nói, một người
có dáng dấp rất xấu, cũng không nói cho tôi biết là ai.
Đến khi
tôi tới Đại Mạch tìm nó, tôi mới phát hiện, hình như trong thế giới của
nó lại xuất hiện thêm một người, một cô gái có tên gọi Cố Nghê Thường.
Cố Nghê Thường này, tính tình rất được lòng tôi, nếu tương lai em ấy làm
cháu dâu tôi, tôi cũng không có ý kiến. Dù rằng em ấy đã lập gia đình,
hơn nữa còn là công chúa Đại Mạch, nhưng đợi đến khi Đại Mạch bị công
phá, đoạt lấy công chúa cũng là chuyện rất bình thường.
Rõ ràng
nhìn cô nương nhà người ta bị thương, đau lòng khổ sở muốn chết, lại cứ
độc mồm bắt nạt người ta. Có lúc, thật hận không thể tát chết nó, tên
chết bầm đáng đánh đòn! Có bản lĩnh, đừng ở trước mặt ta bày ra bộ dạng
đau lòng muốn chết không sống nổi kia đi. Nói chuyện tử tế, bộ khó khăn
lắm à?
Hỏi nó lý do, bỏ lại cho tôi ba chữ, “Mất mặt lắm.”
Mất mặt thì đi chết đi! Về sau có khóc cũng đừng trốn trong chăn của bà, quấy rầy giấc ngủ của ta.
*
Tôi cho rằng, nó vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Nhưng vào một ngày, bất chợt thằng nhóc kia ghé đến, nói nó bị trọng thương.
Phút chốc có loại cảm giác sỉ nhục ví như con chó nhỏ được mình chăm bẵm cẩn thận bị người ta đánh gần chết. Nhanh chóng tìm ra chỗ của nó.
Nhìn nó nửa sống nửa chết nằm trên giường, trên người hầu như không còn chỗ
nào lành lặn, mà nó chỉ suy yếu cười cợt, “Tiểu cô mụ, đừng lo lắng,
chút vết thương nhỏ này đáng là gì.” Dứt lời, nó lại đau đến hôn mê bất
tỉnh, lúc này hai giọt huyết lệ chảy ra từ khóe mắt nó. Tôi cả kinh, cái này lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Quỷ Thủ lão đầu kia từng nói,
huyết lệ này chỉ ở tình huống đặc biệt mới xuất hiện, mà tình huống đặc
biệt, Quỷ Thủ cũng đã nói, chính là khi tính mạng bị đe dọa.
Một
chưởng vỗ nát cái bàn bên cạnh, đôi tay không ngừng run rẩy. Nhớ tới bức chân dung dán khắp nơi mấy ngày trước đây, chuyện như thế nào, vừa nghĩ đã biết. Hiện tại, tôi căm hận tột cùng ả đàn bà gọi là Cố Nghê Thường
kia!
Những kẻ dám đả thương thân thể nó, một tên tôi cũng không tha!
Đưa nó tới nơi Quỷ Thủ cứu chữa, Quỷ Thủ nói, trên người nó tổng cộng có 53 vết đao chém. Trong số đó có ba chỗ suýt nữa chém trúng điểm chết. Hơn
nữa, dường như ngoại trừ độc trong mắt ra, còn trúng thêm một loại độc
rắn. Độc này có ảnh hưởng đến độc trong mắt không, vẫn chưa thể khẳng
định.
Ban đêm, tôi không ngủ được, liền bí mật vào hoàng cung,
nhìn ả đàn bà kia vẫn ngủ ngon lành, nhớ tới Thiên Tác của tôi hiện giờ
còn chưa rõ sống chết, nhất thời, một cơn phẫn hận tràn ngập.
Mấy bước di chuyển tới, một cái tát, hung bạo đập trên mặt ả ta.
“Nếu tiểu Hồng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Ba ngày sau, khi nó tỉnh lại, nhìn đôi mắt hoa đào vô thần mờ sương kia,
tôi thật sự căm hận không thể xông lại vào hoàng cung, giết chết ả kia.
Tuy vậy, câu đầu tiên nó mở miệng sau khi tỉnh dậy lại là cười nói với tôi: “Tiểu cô mụ, nếu cô đả thương nàng, cháu sẽ hận cô đó.”
Hôm ấy, năm cái bàn bị phá tan tành…