Kỳ thật, ban đầu tiểu thuyết rơi vào tay Âu Dương Ngữ, cô chỉ sợ một thôi một hồi rồi không
còn cảm giác gì nữa. Bởi vì tuy rằng Âu Dương Ngữ là nhân vật giả tưởng, nhưng dù gì cô ấy cũng được coi là nhân sĩ xuyên qua. Rất nhiều chuyện
giải thích dễ dàng hơn.
Nhưng hiện giờ, tiểu thuyết này lại rơi
vào tay người cổ đại Vạn Giang Hồng, Thất Thất nhăn trán nhíu mày, phải
làm thế nào mới được đây?
Vạn Giang Hồng mở quyển tiểu thuyết ra, nhìn từng trang một hiện lên chữ ‘khóa’, vừa lật vừa cười như điên,
Thất Thất rối ren nhìn y, nhưng y vẫn cười liên tục không ngớt.
Cho đến khi lật tới ba trang cuối cùng, đột nhiên y ngừng cười, chỉ dừng
lại ba giây, ngay sau đó chính là ôm bụng lăn lộn trên giường cười sặc
sụa.
Thất Thất nhảy tới, ngồi chồm hổm trên quyển truyện, nhìn
vào cái trang tác giả giao lưu với độc giả. Bởi vì cô chỉ đọc truyện khi có vấn đề xảy ra, nên không chú ý tới trang này.
Lúc này, trong phần lời tác giả, đã không có bất kỳ câu nào nữa, độc giả phía dưới để lại rất nhiều bình luận.
“Làm ơn đi, trong tóm tắt giới thiệu không phải nói đây là một bộ truyện
xuyên không ư, sao lại biến thành huyền huyễn rồi? Còn tiểu hồ ly nữa,
đúng là đồ mất nết!” Cho âm hai điểm.
“Bác Manh Manh, cháu muốn
hỏi chút xíu, thế tóm lại nữ chính là Cố Nghê Thường hay là Âu Dương
Ngữ, tại sao cháu đọc chẳng hiểu gì hết?” Cho không điểm.
“Không muốn nói chứ gì, âm hai không giải thích.”
“Tiểu Chiêu của tôi, Manh Manh, sao bà có thể đối xử với tiểu Chiêu đáng
thương nhà tôi chứ, mau chóng cho thằng bé xuất hiện đi, bằng không ngày ngày tôi sẽ cho bà âm điểm!” Lại cho âm hai điểm.
“Vì cái gì mà
tiểu Ngữ yêu quý của nhà chúng ta ít hơn cả vai phụ thế hả? Sao mấy vai
phụ cứ vây vòng quanh nữ phụ kia, tác giả Manh Manh, não bà bị đứt dây
thần kinh hả, có biết cái gì gọi là chính-yếu không? Tích âm hai để cảnh cáo bà một chút.”
. . . . . .
Càng đọc về dưới, Thất Thất càng đổ mồ hôi lạnh, lượng thông tin tiết lộ bên trong thật sự là quá
nhiều, còn trực tiếp nhắc tới mấy tên nhân vật chính. Đến tiểu hồ ly cô
cũng được cho lên bảng.
Nhưng mà, khiến cô cảm thấy kỳ quái chính là… phản ứng của Vạn Giang Hồng, trên thực tế nếu là người bình thường
nhìn thấy tên của các nhân vật trong một quyển truyện không phải nên
hoảng sợ ư? Tại sao anh ta giống như đọc một truyện tiếu lâm, cười như
điên như dại? Phản ứng như thế, giống y như phản ứng ban đầu của cô khi
đọc được lời nhắn để lại của độc giả.
Chẳng lẽ…
Một suy nghĩ táo tợn xuất hiện lần nữa trong đầu cô.
Cô đã từng suy đoán, Vạn Giang Hồng có lẽ là xuyên qua. Nhưng hệ thống
từng nói qua, một quyển tiểu thuyết chỉ có thể đưa một người xuyên qua
thôi, như vậy anh ta không phải là nhân sĩ ngoài tiểu thuyết như cô
được. Nhưng nhìn cách anh ta phản ứng, chẳng lẽ… cũng giống như Âu Dương Ngữ là người xuyên không trong tiểu thuyết? Như vậy, có thể giải thích
được hành động trái ngược với kịch bản của anh ta.
Mang theo ánh
mắt nghi ngờ, cô quay đầu lại, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, y đã ngừng cười, cười nửa miệng nhìn cô chằm chằm, chẳng biết đã bị y nhìn
từ bao giờ.
“Tiểu tử, nói, mày là ai?” Vạn Giang Hồng cúi đầu, híp mắt, một tay tóm cái đuôi của cô, không để cô trốn thoát.
Thất Thất ngồi chồm hỗm ở trên giường, làm bộ như chẳng biết cái gì, lè
lưỡi, vô cùng nhàn nhã liếm chân trước của mình. Thỉnh thoảng ngẩng đầu
lên, lắc lư cái đầu, giả vờ nghe chẳng hiểu cái gì.
“Thôi làm bộ làm tịch cho tao! Nói không được, có thể viết.” Vạn Giang Hồng chặn mọi đường trốn, cự tuyệt buông tha cô.
Thất Thất ‘ngao’ một tiếng, quay đầu lại muốn cào cái tay đang tóm đuôi của cô. Lại bị y xách ngược lên.
“Đừng có đùa giỡn nữa, rốt cuộc mày là linh hồn của ai? Lại bám lên trên thân thể hồ ly này.” Vạn Giang Hồng nhíu mày một cái, một tay nâng cằm, cẩn
thận suy nghĩ, “Chẳng lẽ là…. Âu Dương Ngữ?”
Thất Thất im lặng,
trong lòng ngã ngửa. Tại sao người đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải
là cô, mà là Âu Dương Ngữ? Đột nhiên nhớ tới bên trong truyện, tên Vạn
Giang Hồng này yêu điên cuồng Âu Dương Ngữ, tình địch bí ẩn kia, chẳng
lẽ là Âu Dương Ngữ…
Trong lúc cô đang trầm mặc, Vạn Giang Hồng
lại coi sự trầm mặc của cô là ngầm thừa nhận. Khinh thường ném cô ra
thật xa, “Thì ra là ngươi, đúng thật là, chẳng lẽ phu quân của ngươi
biến mất, nên tới quấn lấy ta, hừ… phiền phức, ở một bên! Cách ta ba
bước!”
Thất Thất phồng má, trợn mắt trừng y, nhìn nhìn, hiện tại
máu ghen trào lên rồi! Xem ra y quả thật thích Âu Dương Ngữ! Nhưng ánh
mắt khinh thường vừa rồi của y, lại khiến cô có chút băn khoăn.
Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Vài bước nhảy lên án kỷ, chìa ra móng vuốt chân phải, chấm chấm mực nước, quẹt ở trên tờ
giấy trắng nói: “Có phải anh là người xuyên qua không?”
Vạn Giang Hồng nhìn mấy con chữ, nét mặt tựa như có chút đắc ý, “Đúng thế. Bất
quá, dường như cách ta vượt qua đặc biệt hơn ngươi một ít.”
“Đặc biệt?” Thất Thất tiếp tục quẹt ở trên giấy nói.
Vạn Giang Hồng gật đầu, “Ừ, chẳng qua, vì không muốn làm ngươi đau buồn, nên ta mới không nói.”
Thất Thất tức giận, tật xấu tự luyến này của anh ta càng lúc càng nghiêm
trọng! Suy nghĩ, liền quẹt một con dao phay nhỏ máu trên giấy.
“Ngươi đã là hoa có chủ, lòng ta đã có người khác rồi, về sau ngươi đừng núp
trong ngực của ta nữa, có chút không thích hợp phải không?” Vạn Giang
Hồng nói xong liền khép cổ áo lại, mắt hoa đào liếc sang cô, bộ dạng
không cho ngươi chiếm tiện nghi của ta nữa, thành công khiến Thất Thất
âm thầm cọ răng.
Cố nén lửa giận, một bàn chân giẫm bộp một tiếng vào nghiên mực, kéo lê loạt soạt loạt soạt vài chữ to tướng trên tờ
giấy: “Nói! Yêu tinh trong lòng anh là ai?!” Đương nhiên tiếp theo không viết ra câu ‘tôi giết cô ta!’
Vạn Giang Hồng híp híp mắt, “Ta
biết rõ ngươi thầm mến ta, chẳng qua ta không thích nhân thú luyến. Hơn
nữa…” Y đưa ngón trỏ ra, gõ gõ cái trán của cô, “Diện mạo lớn lên của
ngươi thật buồn nôn. Cho nên, ngươi nên tìm tới Uyên ca ca của ngươi đi. Tố chất tâm lý của hắn ta tốt hơn so với ta đấy.”
Thất Thất
nhếch nhếch miệng, không biết nên dùng vẻ mặt gì để diễn tả cảm thụ của
mình lúc này. Giống như rõ ràng uống được một ngụm nước, nuốt xuống mới
phát hiện hóa ra là giấm.
Không để ý mực nước dính trên chân làm dơ bẩn áo của y, vài bước nhảy đến trên bả vai của y, một tớp cắn vào tai của y.
Vạn Giang Hồng cảm thấy tai trái nhói đau, xúc cảm quen thuộc kia khiến y
sững sờ, nhưng ngay sau đó chính là tức giận. Một tay lôi nó xuống, ném
lên trên án kỷ, cặp mắt khép hờ, uy hiếp nói, “Tai này của ta đã có
người đặt trước, chỉ có duy nhất một người có thể chạm vào, nếu như
ngươi còn dám cắn lỗ tai ta, cẩn thận ta lột sạch lông của ngươi!”
Thất Thất sững sờ, lúc trước cô có cắn qua tai của anh ta, sao chưa từng
nghe anh ta nói như thế? Hơn nữa, lần đấy rơi xuống nước, còn cắn rất
nhiều lần…
Bên này, Vạn Giang Hồng không để ý con hồ ly kia đờ đẫn, tiện tay nhặt lên quyển tiểu thuyết bị bỏ rơi hồi lâu.
Lật về sau một trang, nhìn trang phục vụ nữ phụ, một mảnh trống không, chẳng có hứng thú gì. Nên lại lật giở tiếp một trang.
Lúc này, đúng lúc tác giả gửi tới tin nhắn cá nhân.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Nữ phụ muội muội, nam phụ số một Vạn Giang Hồng làm nhiễu loạn nghiêm
trọng trật tự vốn có của tiểu thuyết, hy vọng nhanh chóng tiêu diệt!
Đọc đến đây, Vạn Giang Hồng không khỏi nhíu chặt chân mày, lại dám sai người tiêu diệt y? Thật là một tên to gan!
Mà nữ phụ… Sách này phát hiện dưới giường Cố Nghê Thường, người nữ phụ này, chẳng lẽ là chỉ Cố Nghê Thường ư?
Nữ phụ và nam phụ đúng là sự kết hợp hoàn hảo… Nghĩ đến đây, y không khỏi hơi đỏ mặt, nhếch miệng tủm tỉm cười.
Bất quá, để Nghê Thường tiêu diệt y, cái tên khốn gọi là Manh Manh tiểu tiên nữ này, đúng là ngứa đòn mà.
Gương mặt nghiêm túc, đặt sách lên trên bàn, cầm bút lông viết lên trên trang sách: “Đầu óc bà bị bệnh hả, Vạn Giang Hồng là một mỹ nam tử phong lưu
lỗi lạc, anh tuấn tiêu sái, là một nhân tài, ngọc thụ lâm phong…, làm
sao có thể tàn nhẫn xuống tay với anh ta được?”
Thất Thất ở bên
cạnh nhìn thấy cả kinh, cố gắng cướp bút lông của y, lại bị y dùng tay
trái đè xuống trên án kỷ, không thể động đậy.
Không thể viết linh tinh!!!
Chỉ chốc lát sau tác giả lại gửi tới một tin nhắn cá nhân:
Ngươi nghiêm túc chứ? Ngươi thật sự muốn cãi lệnh của ta sao?
Vạn Giang Hồng ho khan một cái, cười đến âm hiểm, cầm bút tiếp tục viết,
“Đoán thử xem? Của tôi tỉ lệ thuận với độ ngu xuẩn của bà đó.”
Lúc này Thất Thất thật muốn tự tử, cô vất vả lắm mới gây dựng ấn tượng tốt
với Manh Manh tác giả, lại bị anh ta phá hủy hết tất cả trong phút chốc…
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Ngươi sẽ trả giá thật lớn vì câu nói của ngươi!!!
Ba dấu chấm than đỏ như máu khiếp đảm kinh hồn Thất Thất, Manh Manh tác giả thật sự đã nổi giận rồi, cô tiêu rồi…
Vạn Giang Hồng dửng dưng tiếp tục viết, “Tùy bà.”
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Được lắm, ngươi cứ chống mắt chờ xem đi.
Vạn Giang Hồng cầm bút lên viết tiếp, lại phát hiện không có hồi âm.
Xem ra là tức giận rồi.
Thất Thất xụi lơ nằm trên án kỷ, mường tượng ra các kiểu chết, chém ngang
lưng? Lăng trì? Sơ hình*? Hay là ngũ mã phanh thây? Bây giờ cô trực tiếp đi tự sát liệu còn kịp cứu chữa lỗi lầm không?
(Sơ hình: lược hình,
kiểu tra tấn thả người vào thùng nước, sau đó dùng một chiếc lược sắt
chải đi chải lại cho đến khi nát da nát thịt.)
Nhưng… cô còn nhớ
tới một điều, sau khi cô dùng thân phận Cố Nghê Thường chết đi, lại
xuyên thành một con hồ ly, nếu cô dùng thân phận hồ ly chết, sẽ xuyên
thành cái gì? Không phải là heo chứ… Tác giả cho rằng đang nói chuyện
với cô, không chừng để cô xuyên thành giòi bọ ấy chứ.
Thất Thất
rơi lệ, tên khốn Vạn Giang Hồng! Hại chết cô rồi! Nếu như cô xuống mồ,
có thành quỷ cũng phải kéo anh ta đi chịu tội thay!
Y than thở, khép sách lại, tiện tay nhét lên tủ sách ở một bên, “Chẳng thú vị.” Đồng thời cũng thả lỏng áp chế tiểu hồ ly.
Trong chớp mắt Thất Thất thoát khỏi sự kìm kẹp của y, vài bước nhảy lên tủ sách, cầm quyển sách chui ra ngoài.
Vạn Giang Hồng thờ ơ nhìn nó một cái, “Đừng chạy xa quá, nếu không bị Yêu phi hầm cũng đừng trách ta.”
Rõ ràng thấy con hồ ly đang trốn chạy kia run bắn lên, y hài lòng cười
cợt, vẫn là tiểu hồ ly thú vị hơn, tuy rằng khi biến thành người lại
thật xấu xí.
*
Nấp trong bụi cỏ, Thất Thất vội vàng mở
truyện ra, dùng móng vuốt nhúng vào bùn nhão, quệt lên chỗ trung tâm
trao đổi giữa tác giả và nữ phụ nói: “Manh Manh! Manh Manh! Oan uổng cho tôi quá! Vừa rồi không phải tôi.”
Không trả lời lại…
“Manh Manh, Manh Manh, cầu xin bà mau trả lời tôi đi! Vừa rồi quả thật không
phải tôi! Bà không thể bởi vậy mà phá hủy toàn bộ tiểu thuyết! Tôi chính là nữ phụ! Nhân vật trọng yếu như vậy, sao bà có thể định sống chết qua loa như vậy?”
Hồi lâu, Manh Manh tác giả mới đáp lại.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Ta không quan tâm vừa rồi có phải ngươi làm hay không, nếu muốn ta tha thứ cho ngươi cũng được, chỉ cần làm một chuyện.
“Chuyện gì?” Thấy tác giả cuối cùng cũng trả lời, Thất Thất vội vàng quẹt trên giấy nói, không dám chậm trễ một giây.
Manh manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Giết nam phụ số một Vạn Giang Hồng, dùng máu từ tim hắn ta viết chữ cho ta.
Ta liền tin mi. Về sau nhất định ta sẽ đối xử tử tế với mi.
Giết Vạn Giang Hồng?
Thất Thất bối rối, “Có thể đổi sang điều kiện khác không?”
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Không thể.
Nếu để cô dùng sinh mạng của người trong lòng mình đổi lấy một cái chết khá khẩm, liệu cô có thể chết một cách thoải mái không?
Móng vuốt run rẩy, gian nan viết trên giấy, “Tôi không làm.” Ba chữ, nhỏ
xinh, lại giống như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô vậy.
Manh manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Giỏi lắm, ngươi rất dũng cảm. Vậy sắp tới cố gắng tiếp chiêu nhé.
Thất Thất co rúm toàn thân lại thành một quả cầu, khổ sở gặm cắn cái đuôi
của mình, cô làm vậy rốt cuộc có đáng không? Vạn Giang Hồng đã có người
trong lòng, cô dâng hiến không vụ lợi như vậy có nghĩa lý gì? Sau này
không giành lấy Vạn Giang Hồng, thật sự có lỗi với bản thân.
Khổ sở một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới còn có hệ thống.
Lật truyện về trước một trang, viết hoa mấy chữ: SOS, hệ thống hệ thống cứu mạng!
Chữ đỏ ‘cách thức không đúng, xóa topic!’
Thất Thất sững sờ, tăng thêm vài con chữ: mỹ nữ hệ thống cứu mạng!!!
Lần này cuối cùng cũng trả lời bình thường.
‘hì hì, tôi thích đứa bé thành thật, nói đi, lại làm chuyện gì xấu, muốn mỹ nữ tỷ tỷ giúp em đúng không.’
Cố nén xúc động muốn nôn mửa, Thất Thất chìa móng vuốt ra tiếp tục viết:
tác giả manh Manh bắt nạt người! Xin mỹ nữ hệ thống giúp một tay!
‘ ách… Cái này, có chút phiền phức.’
Thất Thất có chút hốt hoảng: mỹ nữ hệ thống! [ mắt lấp lánh]
‘Tuy nhiên không sợ, em đã gọi tôi là mỹ nữ, tôi liền giúp em một tay, để cho tác giả không đăng được bài thấy thế nào?’
Hai mắt Thất Thất sáng lên, quẹt quẹt trên giấy: Good job!
‘nhưng tôi cần cảnh báo em, lúc tác giả không đăng được bài, thế giới hiện tại mà em đang ở vẫn tiếp tục, chỉ là không chuyển động theo ý của tác giả
nữa. Cho nên, em muốn sống tốt còn phải dựa vào chính bản thân mình.’
Chỉ cần không bị tác giả hãm hại là tốt rồi, tuy rằng những người khác rất
khó chơi, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đối phó: ừ, tôi hiểu. Mỹ nữ hệ
thống quả là người tốt!
‘hì hì, tôi thích đứa bé ngoan như thế. Chẳng giống mấy đứa trước kia, cực kỳ vô lễ, vài lần liền đùa giỡn cho chết.’
Trước kia? Đùa chết? Đây là ý gì? Chẳng lẽ trước kia còn có nữ phụ khác?
Thất Thất dùng móng vuốt viết: chẳng lẽ còn có những người khác tiến vào quyển tiểu thuyết này?
‘đó là tất nhiên, trước em đã có 999 độc giả, chẳng qua ngắn ngủi ba ngày,
đã bị nam chính chỉnh chết rồi. Thật sự là quá ngu ngốc. Tái bút: Bảy
vấn đề hôm nay đã trả lời xong hết, nếu có thắc mắc mời quay lại vào
ngày mai. Cầu chúc ngày mai ngài đầy đủ tay chân!’ dòng chữ màu đỏ lóe
lên, liền biến mất.
Đóng truyện lại, thở dài một hơi thật sâu,
nhất thời cảm thấy mình sống sót một thời gian dài như vậy, thật sự là
một chuyện đáng ăn mừng…