Dù sao Đệ Ngũ Chiêu cũng chỉ là đứa bé, chẳng bao lâu, Thất Thất đã không thấy bóng dáng của nó đâu nữa.
“Này! Tóm lại anh định mang tôi đi đâu?” Thất Thất tức giận nhìn chằm chằm
người nào đó đang vác cô, “Còn nữa, chúng ta có thể đổi lại tư thế
không. Anh vác tôi như vậy, cẩn thận tôi trớ hết ra người anh đó!”
Vạn Giang Hồng không quan tâm nói, “Tùy nàng tùy nàng! Dù sao ta nhiều bạc, muốn đổi bao nhiêu bộ cũng được. Còn câu hỏi của nàng, trước mắt ta
cũng không biết nữa.”
“Đã không biết còn cướp tôi làm gì? Chập mạch hả!” Thất Thất nghiến răng ken két, quay lại cắn mạnh lên vai của y.
“A!!! Nàng là chó à!!!” Bước chân Vạn Giang Hồng run rẩy, nhưng vẫn kiềm chế không quăng cô đi.
Thất Thất cười khẩy, nhả vai y ra, “Ừ hử! Thật không khéo, lão nương cầm
tinh con hổ đấy!” Nói xong sờ sờ lỗ tai của y, “Còn là một con hổ đặc
biệt thích nhấm nháp tai heo!” Vừa nói xong, lập tức cắn tai y.
Lần này Vạn Giang Hồng không nhịn được, quăng cô đi, vừa vặn, rớt xuống
dưới sông, ‘ùm’ một tiếng, bọt nước văng cao cỡ nửa người, liền không
thấy bóng.
Vạn Giang Hồng đứng ở bờ sông, che cái tai bị cắn phá, một cước đá hòn sỏi vào trong nước, “Này, đừng giả bộ, mau bơi lên đi!”
Nửa phút sau, vẫn không thấy bóng người, Vạn Giang Hồng ném thêm một viên
sỏi xuống, “Còn không lên, ta sẽ bỏ nàng lại, tự mình đi trước!”
“Ta đếm tới ba, một, hai, ba…” Trên mặt nước, vẫn không thấy cô xuất hiện.
Vạn Giang Hồng không khỏi có chút luống cuống, chẳng lẽ cô không biết bơi!
Không kịp tháo giày cởi áo, ‘ùm’ một tiếng, y gấp gáp nhảy xuống.
Hiện tại đã gần đến tháng chạp, nước sống lạnh lẽo khiến y rùng mình, mới
đầu y chưa thích ứng, nước sông như đao kiếm châm chích vào da thịt,
nhưng nghĩ đến cô ở trong nước gần hai phút rồi, nhất thời ép buộc bản
thân chịu đựng nhiệt độ thấu xương này, mở to mắt, tìm tung tích của cô ở khắp nơi trong nước.
Rốt cuộc ở đâu?
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng tìm thấy cô ở phía dưới bên phải. Vạn Giang Hồng dồn sức quẫy đạp, bơi đến cạnh cô.
Lúc này cô yếu ớt phun ra bọt khí, tựa hồ đã cạn khí. Chân phải cắm trong
khe đá, có lẽ trước đó đã giãy giụa quá mạnh, chỗ cổ chân bị trầy đỏ.
Bây giờ Vạn Giang Hồng vô cùng hối hận, lúc trước sao lại không kiềm chế chứ?
Lo sợ cô không chống cự nổi nữa, y vội cứu cô. Nâng cằm cô, đặt lên môi
cô, nạy mở hàm răng, cho cô một ngụm khí. Nhìn cô mở trừng lớn hai mắt,
biết cô đã có chút tri giác, vội vã ngồi thụp xuống, dời tảng đá kẹp
chân cô.
Bởi vì tảng đá bị ngâm nước quanh năm, bề mặt trơn nhẵn
mà bên trong cứng chắc. Vô luận y dùng sức thế nào, đều không thể đẩy
tảng đá ra được. Lúc này, y cũng đã ở trong nước khá lâu, đầu hết sức
choáng váng, mắt cũng có chút mơ hồ. Ngực ngột ngạt đến bức bối.
Rốt cuộc nên làm gì? Chẳng lẽ bọn họ sẽ phải chết đuối ở chỗ này ư? Sao có thể chứ?!
Cắn một cái lên cánh tay trái, máu đỏ tươi loang trong nước, làn khói xanh
dao động tựa như một điệu nhảy động lòng người. Một vết cắn này khiến y
hơi khôi phục lại tinh thần.
Nhớ tới lúc trước tiểu cô mụ bắt y
mang theo chủy thủ bên người. Mới từ trong giày rút ra thanh chủy thủ
nhỏ kia, men theo khe đá khứa từng chút một. Không thể không nói, miếng
sắt đen tạo ra chủy thủ này thật đúng là vô cùng sắc bén, rất dễ dàng
khứa khe đá rộng ra một chút, cũng thật dễ dàng khứa mất một phần thịt
nhỏ trên chân phải của Thất Thất.
Thất Thất đau đến giãy giụa, chân phải rụt lại vô cùng dễ dàng. Chân trái thật đúng lúc đạp trúng mặt của y.
Vạn Giang Hồng tối sầm mặt lại, cẩn thận đóng lại chủy thủ, nhét vào trong
giày, hai chân đạp một cái, liền bơi lên, tay phải móc lấy cổ cô, không
chút thương hoa tiếc ngọc trực tiếp kéo lên.
Hai tay Thất Thất bấu víu cánh tay của y, lúc này đã không còn khí lực, mặc cho y kéo cô lên trên bờ.
“Khụ khụ… Khụ khụ… “ Vạn Giang Hồng nằm trên mặt đấy không ngừng ho khan,
nhìn Thất Thất xụi lơ nằm trên mặt đất, dùng tay mạnh mẽ vỗ vỗ lên mặt
cô, “Này! Tỉnh! Đừng giả chết với ta!”
Thất Thất vẫn không có chút phản ứng nào như cũ, Vạn Giang hồng sững người, chẳng lẽ ngạt thở thật rồi sao?
Vạch mắt cô, trắng dã.
Hít thở thật sâu, nhìn cánh môi đóng chặt của cô. Gây ra tình trạng chết người. Được rồi, vậy để y hy sinh một chút.
Nắm lấy cái mũi và cằm của cô, hít vào một hơi thật dài, nhắm mắt, cúi đầu, chuẩn bị áp lên môi. Nhưng vào đúng lúc này, kẻ vốn nên hôn mê bất tỉnh lại trừng lớn hai mắt, nghiêng lệch đầu, há mồm cắn vào tai y.
“A a a!!!” Vạn Giang Hồng kêu thảm thiết, mở mắt liền nghe thấy tiếng răng của cô nghiến tai y, giọng run rẩy nói, “Mau… Mau buông ra!”
“Ôn an! (Không thả!)”
Vạn Giang Hồng đau đến rớt nước mắt, vội thò tay bấu vào nách cô. Đây chính là nhược điểm của rất nhiều người.
Quả nhiên, Thất Thất bị bấu đau, miệng chợt lỏng. Nhân cơ hội, Vạn Giang
Hồng trong nháy mắt nhảy sang bên cạnh, tức tưởi ôm tai, “Ta cứu nàng
đó! Tại sao lại cắn ta? Hơn nữa toàn cắn đúng bên này!”
“Phì! Nếu không phải tại anh, tôi sẽ té sông sao? Lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo lại muốn đùa bỡn tôi! Hạ lưu! Vô sỉ! Hèn hạ! Không phải người!”
“Được Được! Ta từ ngoài vào trong chẳng phải người, đúng không! Chẳng qua lo
lắng nàng nhìn phu quân mình cưới tân nhân, trong lòng khổ sở, mới dẫn
nàng ra khỏi ổ sói. Không biết phân biệt thì thôi, còn cắn tai này của
ta, có biết rất gây hại đến hình ảnh không hả!” Vạn Giang Hồng càng nói
càng tức giận, lạnh lùng liếc cô một cái, “Nàng đã chán ghét ta như thế, vậy chúng ta đường ai nấy đi. Hừ! Không hẹn gặp lại!”
Nhìn Vạn
Giang Hồng xoay người, sải bước về phía trước. Thất Thất có chút hồ đồ,
chẳng lẽ cô trách lầm anh ta? Chỉ là, nếu anh ta đã đi rồi, giờ cô mở
miệng gọi anh ta lại, cũng quá mất mặt đi!
Xiêm áo đã bị nước
thấm ướt toàn bộ, gió lạnh thổi qua, rét buốt. Thất Thất nhìn bốn phía
xung quanh, hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Vốn định đứng lên, tìm
đường ra, lại phát hiện chân đau đớn vô cùng, cúi đầu xem xét, lúc này
mới phát hiện chỗ cổ chân không ngừng chảy máu.
Không nhịn nổi ôm chân, do dự có nên nhổ chút nước miếng để sát khuẩn không.
“Gọi ta trở lại giúp nàng, khó mở miệng như vậy sao?” Vạn Giang Hồng nhíu chặt chân mày, đứng bên cạnh cô.
Thất Thất hơi kinh ngạc, “Không phải anh đi rồi sao?”
Y không trả lời vấn đề của cô, nhìn mắt cá chân của cô bị thương. Từ
trong ngực lôi ra một bình thuốc, “May mắn nút bình này không thấm
nước.” Mở nắp ra, thoa bột thuốc lên vết thương từng chút một, ánh mắt
chuyên chú, khiến Thất Thất bất chợt đỏ mặt.
Dáng vẻ nghiêm túc như vậy thật không thích hợp với anh ta tí nào…
Nhìn vết thương đã không còn chảy máu, Vạn Giang Hồng cười lớn, “Tốt. Quả
nhiên thuốc của ta tuyệt diệu!” Ngẩng đầu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy
ánh mắt châm chọc của Thất Thất, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt mơ màng của cô, tim chợt lỡ mất một nhịp.
“Nàng làm sao vậy? Có phải bị
dung mạo anh tuấn tiêu sái bất phàm, giống hệt thần tiên hạ trần làm cho choáng ngợp không?” Y tà mị cười một tiếng, trên mái tóc ướt nhẹp còn
treo viên thủy châu trong suốt, càng tôn lên nụ cười đặc biệt chói mắt.
Thất Thất âm thầm quay đầu, “Xí!”
Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị y bế từ dưới đất lên. Cô vội
vàng đưa tay ôm cổ y, nhìn ánh mắt sáng rực của y, nhất thời không biết
nói gì
“Tư thế như vậy, nàng sẽ không càm ràm nữa chứ.”
Thật sự là bế kiểu công chúa tiêu chuẩn, Thất Thất không biết nên nói cái
gì, chỉ cảm thấy lúc này đây, Vạn Giang Hồng như vậy thật khác với ngày
thường. Nhìn bả vai không tính là dày rộng của y, Thất Thất há mồm, liền cắn.
“Ai! Sao nàng lại cắn ta!” Vạn Giang Hồng rớt nước mắt, vô cùng uất ức, “Nàng không thể chuyển sang cắn chỗ khác à? Chỗ này trước
đấy nàng có cắn qua rồi!”
Thất Thất không đoái hoài, giống như
muốn lưu lại dấu ấn của mình trên người y mới thấy vui vẻ. Vì vậy, răng
càng cắm sâu hơn, cắn, cùng một vị trí.
Vạn Giang Hồng ôm cô, hận đến mức chỉ muốn quẳng cô ra một lần nữa, nhưng lại sợ đả thương cô,
đành ngậm đắng nuốt cay, ủy khuất chạy như bay về phía trước.
. . . . . .
Nhưng đi chưa được bao lâu, liền bị một đám người áo đen che mặt cản đường.
“Ồ! Chào các vị!” Vạn Giang Hồng nhiệt tình chào hỏi. Thất Thất gần như ngủ quên trong lòng hắn, lúc này cũng mở mắt, xoa xoa, chờ đến khi nhìn
thấy những người áo đen trước mắt, chợt tỉnh táo hơn hẳn.
Nhìn
thấy gã đầu lĩnh ở chính giữa, tay phải gã giơ lên cao, đột ngột hạ
xuống, âm thanh trầm thấp giống như tiếng gọi từ địa ngục: “Giết!”
Vạn Giang Hồng chấn động, ôm Thất Thất xoay người chạy vội. Những kẻ áo đen bám sát đằng sau không ngừng nghỉ.
Thất Thất bực bội đến phát điên, ôm cổ y đề nghị, “Hay là anh giấu tôi ở nơi an toàn trước, sau đó, anh quay về giải quyết đám người kia.”
“Giải quyết? Nàng nói nghe thì dễ đấy, nhưng ta đánh không lại bọn chúng!” Vạn Giang Hồng chạy trối chết.
“Anh không phải võ lâm cao cao thủ sao? Còn có thần công gì ấy, còn hình như có giáo phái gì đó.” Thất Thất kêu lên.
“Ai nói! Khinh công ta hơi giỏi đâu có nghĩa các loại võ công khác cũng giỏi. Làm gì có thần công với giáo phái gì?!”
Cái gì? ! Chỉ biết mỗi khinh công thôi ư! Mụ tác giả Manh Manh lừa bịp
cũng quá tàn nhẫn đi! Thế này là muốn để bọn họ phơi thây nơi đồng
không mông quạnh hả?!
Vạn Giang Hồng nhìn bộ dạng bị đả kích lớn
của Thất Thất ở trong ngực, an ủi, “Mặc dù võ công ta không giỏi, nhưng
ta thông thạo cách trốn chạy. Với khinh công này, cho tới giờ chưa có ai nhanh hơn ta đâu! Cho nên, mỹ nhân nhi chớ lo lắng! Chúng ta sẽ không
xảy ra chuyện gì.”
Thất Thất nghi hoặc liếc y một cái, nhưng nhìn y gật đầu chắc nịch, lúc này mới thoáng yên lòng.
Nhưng… Khi nhìn thấy vách đá vạn trượng trước mặt, mười mấy tên sát thủ áo đen đằng sau. Ai tới nói cho cô biết, tại sao tên Vạn Giang Hồng lại là
loại mù hướng chứ!
“Hà hà! Lần này xem các ngươi chạy đâu cho
thoát!” Gã đầu lĩnh áo đen bước về phía trước, “Tam điện hạ, ngươi mau
ngoan ngoãn xuống địa phủ trình báo đi.”
Thất Thất chọc chọc ngón tay vào trong ngực y, cực kỳ oán giận nhìn y, “Này! Là tìm anh đấy!” Cô lại bị anh ta liên lụy đến thê thảm!
Vạn Giang Hồng mỉa mai
cười, “Ha ha… Mỹ nhân nhi, nếu hôm nay nàng cùng chết với ta, nàng nói
xem kiếp sau chúng ta có thể gặp lại hay không?”
“Đương nhiên có thể!” Thất Thất kéo mạnh lỗ tai của y, hung dữ nói: “Kiếp sau lão nương vừa gặp mi sẽ bóp mi chết tươi!”
“Ui da! Vậy chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!” Vạn Giang Hồng dứt lời, xoay người, ôm Thất Thất liền nhảy xuống vách đá…
“A!!! Con mẹ mi nhảy thật à!” Thất Thất ôm thật chặt cổ y, hai mắt nhắm tịt.
Gã áo đen nhìn vách núi sâu không thấy đáy, nói một tiếng, “Đi!” Liền dẫn cả đám sát thủ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.