Edit: Tuyết Nguyệt Lam
"Ba ba, vừa rồi con thật sự không phải cố ý. Con chỉ không cẩn thận nói ra, nên gọi ba như vậy. Ba sẽ không giận con chứ." Mắt Trình Khả Hinh đỏ hồng thật cẩn thận hỏi.
Trình Chí Dũng vốn có chút hoài nghi, nhưng thấy bộ dáng con gái lã chã chực khóc, có chút do dự, chẳng lẽ mình hiểu lầm con bé rồi hả?
"Thời điểm con gọi sai, rất luống cuống. Không nghĩ ra biện pháp nào, cho nên mới..." Trình Khả Hinh cắn môi dưới, nước mắt theo đôi má từ từ chảy xuống.
"Thôi, không có việc gì." Trình Chí Dũng cực kỳ hiểu đứa con gái này của mình, nhất định là ông ta nghĩ nhiều, con bé luôn luôn thiện lương, nhu thuận, làm sao có thể làm chuyện có tâm kế như vậy. (ợ~~~~~~)
"Ba ba, ba mắng con đi. Đều tại con không tốt, ngốc như vậy, lại gây phiền toái cho ba." Trình Khả Hinh lôi kéo góc áo ba Hàn, dùng ánh mắt ướt át nhìn ông ta.
"Kỳ thật như vậy cũng rất tốt. Ở bên ngoài con vẫn có thể là con gái của ba, về sau cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy." Trình Chí Dũng vỗ vỗ lưng của cô ta trấn an, tại sao vừa rồi mình có thể nghi ngờ con bé được chứ? Rõ ràng là một đứa bé đơn thuần như vậy.
Trình Khả Hinh lại vẫn bộ dáng áy náy vô cùng, Trình Chí Dũng an ủi hồi lâu, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, thời gian không còn sớm, ông ta còn phải về công ty.
Ông ta nghĩ một chút rồi rút từ trong ví ra một tấm thẻ, "Chúng ta về công ty thôi. Con cầm tấm thẻ này, đi mua một ít đồ đi. Đi tham gia tiệc mừng thọ Ngụy lão thái thái, không cần quá keo kiệt."
Trình Khả Hinh không có chối từ ngoan ngoãn cầm tấm thẻ.
"Nhất Minh, chuyện gì? Mẹ và Mai Mai đang mua đồ? Con tới đón mẹ? Được. Chúng ta ở đây..." (Minh ca tận dụng mọi cơ hội để được tiếp cận tỷ, chẹp, tiếc cho ca thật)
Sau khi mẹ Ngụy nhận điện thoại, cười với Hàn Mai Mai nói, "Chúng ta vào quán cà phê kia trước đi. Để Nhất Minh qua đón dì."
Hàn Mai Mai nghe vậy hơi hơi kinh ngạc, Ngụy Nhất Minh là người yêu công việc điên cuồng, bình thường không tăng ca đã xem như kỳ tích, hiện tại lại trốn việc? Đây chính là chuyện lạ thế giới.
Nửa giờ sau, Ngụy Nhất Minh quả nhiên đến.
Hàn Mai Mai và mẹ Ngụy cùng đi đến bãi đỗ xe, rất nhanh liền thấy chiếc Audi màu đen của Ngụy Nhất Minh.
Ngụy Nhất Minh xuống xe sau đó mở cửa xe cho mẹ Ngụy.
Mẹ Ngụy lại vẫn lôi kéo Hàn Mai Mai còn có chút không nỡ, "Mai Mai, nếu không hôm nay con đến nhà dì ăn bữa cơm đi. Chú cũng đã lâu không nhìn thấy con rồi."
"Dì, hôm nào con nhất định đến thăm dì và chú. Hôm nay con phải về công ty một chuyến." Hàn Mai Mai uyển chuyển cự tuyệt.
Ngụy Nhất Minh đột nhiên mở miệng nói, "Cô lên xe, tôi đưa cô về công ty."
Mẹ Ngụy có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng qua con trai bà.
"Không cần phiền toái, xe của tôi cũng ở trong này."
Nghe thấy Hàn Mai Mai trả lời, Ngụy Nhất Minh không nói gì thêm nhìn thoáng qua Hàn Mai Mai, dừng lại một chút, sau đó xoay người lên xe.
"Mai Mai, con nhất định phải tới chơi đó... ~ "
"Dì, nhất định con sẽ tới!"
Sau khi Hàn Mai Mai và mẹ Ngụy vẫy tay từ biệt, liền đi tìm Maserati của cô.
Hàn Mai Mai không nói dối mẹ Ngụy, cô về công ty thật.
Buổi sáng, về đám cổ đông công ty, Hàn Mai Mai tuy trên mặt không có phản ứng, nhưng trong lòng đã có chút tính toán.
Cô để cho trợ lý Triệu chỉnh sửa lại tài liệu cá nhân của đám cổ đông kia, đây là biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Trợ lý Triệu giống như chỉ chờ Hàn Mai Mai mở miệng, không tới 10 phút những thứ tài liệu này đã đưa đến trên bàn cô...
Buổi tối khi về đến nhà, nhận được điện thoại của Hàn gia gia.
"Chuyện ba con nhận con bé kia làm con nuôi, ông biết rồi." Hàn gia gia vừa lên tiếng đã nói.
Hàn Mai Mai không nghĩ tới Hàn gia gia lại biết nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn.
"Ông nội..."
"Hừ, ông sẽ không vì loại người này mà tức giận đâu."
"Con có nên đi ngăn cẳn bọn họ hay không." Hàn Mai Mai nói.
"Cũng chỉ là mánh khóe nhỏ. Cái gì mà con gái nuôi, cũng không có liên quan gì đến nhà họ Hàn chúng ta. Con không cần quan tâm loại chuyện này. Con quản lý công ty cho tốt là được rồi." Hàn gia gia dặn dò.
Hàn Mai Mai nghe thấy ông nội nói như vậy tâm cũng thả lỏng một chút, ông nội nhất định có quyết định của chính mình.
"Được, ông nội, ngày mai con đến thăm người."
"Không cần, hiện tại con phải đi làm. Thứ bảy đến cũng được."
Dù sao nhà cũ cũng có chút xa, Hàn Mai Mai biết ông nội là lo lắng cô chạy đi chạy lại hai bên quá mệt mỏi, trong lòng cô ấm áp.
Cô tắm sạch sẽ, nằm ở trên giường cố gắng hồi tưởng tình tiết trong tiểu thuyết .
Cô nhớ trong tiểu thuyết có đề cập tới Ngụy lão thái thái đã 90 tuổi, lần mừng thọ này làm cũng cực kỳ long trọng, mọi người thương giới chính giới có uy tín danh dự đều tham dự.
Đương nhiên cũng không thể thiếu nữ chủ của chúng ta triển lộ tài hoa, sau đó chính thức bước chân vào giới thượng lưu, trong đó không thể thiếu công lao của Ngụy Nhất Minh.
Anh ta đặc biệt giới thiệu Trình Khả Hinh với lão thái thái, Trình Khả Hinh cũng đưa bức họa Tùng Hạc đồ do chính cô ta vẽ làm quà.
Tài năng này cũng là do Từ Mỹ Phung hao tâm chuẩn bị cho cô ta, từ nhỏ đã đưa cô ta đi học mấy thứ này, cho nên nữ chủ cầm kỳ thư họa đều học quá một chút, tùy lúc đều có thể sử dụng.
Lão thái thái vừa thấy bức họa đó, liền cầm không buông tay, khen ngợi Trình Khả Hinh hao phí nhiều tâm tư. Người chung quanh thấy lão thái thái vui vẻ như vậy, cũng phụ họa theo. Trình Khả Hinh lập tức thành công trở thành nhân vật chính.
Hàn Mai Mai cảm thấy cũng không phải Trình Khả Hinh vẽ đẹp, mà là Ngụy Nhất Minh cố ý dẫn tiến. Lão thái thái đương nhiên biết tính tình lạnh nhạt của cháu trai mình, đây là cố ý, đại biểu anh ta coi trọng cô gái đó, lão thái thái thích nhất đứa cháu trai này, cho nên đối với người trong lòng anh ta cũng chú ý nhiều một chút.
Mà nguyên chủ nhìn thấy vậy trong lòng ê ẩm, mẹ Ngụy vẫn cực kỳ thích cô ta, ba Ngụy cũng coi như đối xử tốt, nhưng chỉ riêng lão thái thái mặc kệ cô vuốt mông ngựa như thế nào, đối với cô ta vẫn là bộ dáng lạnh nhạt.
Nguyên chủ nhờ quan hệ mà mua được một món đồ cổ tặng lão thái thái. Lão thái thái cũng chỉ có vẻ mặt nhàn nhạt nói một câu "Lo lắng rồi.", sau đó liền ném sang một bên, xoay người lôi kéo Trình Khả Hinh nói chuyện phiếm.
Nguyên chủ bị vứt ở một bên, bởi vậy cô ta càng ghi hận nữ chủ, chỉ cần thời điểm không có Ngụy Nhất Minh ở đó, liền châm chọc khiêu khích nói cô ta chẳng qua cũng chỉ là con riêng, mình mới thiên kim đại tiểu thư.
Trình Khả Hinh mỗi lần đều là một bộ không dám phản bác, đáng thương tội nghiệp.
Ở trong mắt người khác nguyên chủ tự nhiên trở thành người chị chanh chua, mà Trình Khả Hinh lại là trở thành cô bé lọ lem khiến người khác thương tiếc.
Lâu ngày danh tiếng của nguyênchủ ngày càng kém.