Edit & Beta: Su Bà Bà
Trong sự khuyên bảo của mẹ Giang và Nguyễn Như, Chu Mẫn cũng liền thuận theo đồng ý đi ra ngoài. Nguyên nhân một tuần qua cô đều ở nhà đơn giản là vì ‘dưỡng thương’, hơn nữa còn phải suy nghĩ một chút sau này dùng thái độ gì tiếp xúc với Liễu Hạo Ngọc để không có vẻ quá cố tình!
Nhưng trong một tuần qua, cô không nghĩ ra được cách gì cả, với lại vì bị Nguyễn Như và mẹ Giang thúc giục, cô bất đắc dĩ phải đáp ứng, cũng coi như là cho đại não thả lỏng một chút, biết đâu khi đi ra ngoài thì đột nhiên linh cơ lóe lên cũng nói không chừng!
Quyết định xong, Chu Mẫn đi theo Nguyễn Như ngồi lên trên xe mẹ Giang chuẩn bị sẵn. Sau đó, chiếc xe chuyển bánh chạy ra đường lớn. Chờ khi tài xế đưa cô và Nguyễn Như tới phố mới ở Giang Bắc thì Nguyễn Như liền khom lưng nói với tài xế. “Xin bác chuyển lời cho dì Giang, tối nay châu sẽ mang Tiểu Mẫn về nhà cháu ngủ, ngày mai mới trở về!”
Tài xế cười gật gật đầu, còn Chu Mẫn đứng bên cạnh đã dở khóc dở cười. Sau khi tài xế rời đi, Nguyễn Như cười cười kéo cánh tay Chu Mẫn đi đi dừng dừng suốt cả con phố. Tuy nói cô và Nguyễn Như là bạn tốt của nhau mấy năm nhưng kỳ thật thì giữa hai người cũng không có đề tài gì để bàn luận với nhau. Hiện tại, thời tiết rất nóng, cô và Nguyễn Như đi vào Trung Tâm Thương Mại dạo quanh vài vòng.
Chu Mẫn nhớ ra qua mấy hôm nữa chính là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ Giang, bởi vậy, cô đang nghĩ thầm thay ba mẹ chọn đồ để làm quà tặng. Tuy nhà họ Giang không phải giàu nứt đố đổ vách nhưng ba Giang vẫn thập phần chiều chuộng con gái nên tiền tiêu vặt mỗi tháng ông cho cô đều rất nhiều.
Chỉ cần là phụ nữ thì đối với đá quý, sợ là rất khó không tâm động đi!? Nghĩ vậy, Chu Mẫn liền nói với Nguyễn Như muốn đi cửa hàng trang sức nhìn xem nhưng lại bị Nguyễn Như đánh gãy.
“Tiểu Mẫn, cậu đi chỗ đó làm cái gì?”
Nguyễn Như tính cách trong sáng lại cực kỳ hiếu động hoạt bát. Hơn nữa, đi dạo phố là việc phụ nữ thích nhất. Vậy nên, dọc theo đường đi nhìn mấy món đồ rực rỡ muôn màu trong Trung Tâm Thương Mại, Nguyễn Như đã sớm rất hưng phấn. Là phụ nữ, ngoại trừ đá quý thì mỹ thực cũng là sự dụ hoặc khiến người ta khó có thể từ chối, mà Nguyễn Như là người xuất sắc nhất trong số đó!
Từ khi bước vào Trung Tâm Thương Mại, ánh mắt của Nguyễn Như liền không ngừng bị các loại hình ảnh mỹ thực treo trên tường hấp dẫn, ánh mắt một phút đồng hồ đều phải hướng lên trên ngó rất nhiều lần. Mỗi một lần tuy rằng nhìn rất bí ẩn nhưng đồng tử phóng đại nhìn hình ảnh mỹ thực phía sau thật sự khó có thể làm người khác xem nhẹ!
Vậy nên, cho dù hiện tại rõ ràng đang cùng Chu Mẫn nói chuyện nhưng Chu Mẫn lại có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Người nói chuyện với cô cứ nhìn hình chụp mỹ thực trên tường, hai mắt tỏa ánh sáng, biểu cảm giống như đã đói bụng mấy ngày a!
“Tháng sau là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ tớ nên tớ muốn thay hai người họ chọn một phần quà.” Chu Mẫn vừa nói xong, ánh mắt liền quét quanh các quầy kinh doanh trong Trung Tâm Thương Mại.
Nguyễn Như nghe vậy, lông mày không tự chủ được nhíu lại, hai mắt nghi hoặc, “Kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ, cậu định chọn quà gì a!? Thường thì ba cậu nên mua tặng mẹ cậu chứ?”
“Đạo lý là này không sai nhưng nếu không phải vì ba mẹ tớ hiện tại vẫn còn yêu nhau, hoà thuận vui vẻ thì sao tớ có thể hạnh phúc vui sướng như bây giờ a? Dù sao thì cũng là tớ dùng tiền của ba mượn hoa hiến phật mà thôi!”
Ý nghĩ của Chu Mẫn làm Nguyễn Như có chút khó hiểu nhưng nếu ngẫm lại thì có ai sẽ ghét bỏ quá nhiều quà tặng a? Người nhận được quà đều rất cao hứng mà! Dù sao thì đây cũng là lòng hiếu thảo của con gái. Chồng và con gái vẫn có điểm khác nhau.
Nghĩ đến đó, đôi mắt Nguyễn Như lập tức liền sáng lên, “Nếu là kỉ niệm ngày cưới của chú dì Giang… Trước đây không biết thì thôi, bây giờ nếu đã biết thì tớ có nên mua một phần quà tặng cho dì Giang không?!”
“Không phải kỉ niệm đám cưới vàng, ba mẹ tớ cũng không muốn mở tiệc chiêu đãi, cậu cứ coi như không biết là đươc! Dù sao thì việc này cũng không phải chuyện gì lớn, mẹ tớ muốn ba tớ điệu thấp một chút, chỉ cần hai người đơn giản ở bên nhau. Nếu cậu tặng quà cho mẹ tớ thì sợ là khiến mấy người xung quanh đều biết, sẽ không tốt!” Chu Mẫn lắc đầu, không đồng ý nói.
“Thì ra là thế, vậy được rồi… Chờ lần sau, sinh nhật dì Giang, tớ tặng cũng được!” Nguyễn Như không sao cả nhún vai, tỏ vẻ cũng không phải thực để ý!
Tính cách Nguyễn Như hoạt bát, bởi vì đều ở chung một khu phố nhỏ, hơn nữa còn học cùng chuyên ngành với mình, có qua có lại, Nguyễn Như thường xuyên đến nhà cô chơi nên quan hệ giữa Nguyễn Như và mẹ cô rất tốt. Tuy bản thân là con gái nhà giàu nhưng Nguyễn Như lại thiện lương hồn nhiên, vậy nên mẹ Giang đồng ý cho Nguyễn Như làm bạn vói cô!
Mặc dù Nguyễn Như vẫn luôn cùng Chu Mẫn một hỏi một đáp nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lập loè trước một nhà hàng thức ăn Nhật mới mở! Thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Chu Mẫn khiến cô có loại xúc động muốn đỡ trán!
“Nếu không thì chúng ta ăn cơm trước, sau đó lại đến cửa hàng trang sức nhìn xem có thứ gì tốt không?“ Chu Mẫn thử hỏi.
Lại lập tức được đến cái gật đầu kích động giống như gà con mổ thóc của Nguyễn Như, “Vậy cũng tốt a! Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi mới có sức lực đi dạo đúng không? Tớ thấy món ăn ở nhà hàng này không tồi, chúng ta vào đi thôi…. “
Sau khi được đến đề nghị của Chu Mẫn, hai mắt Nguyễn Như lập tức phóng lục quang chỉ vào hình ảnh món ăn treo cách đó không xa, món ăn trên đó thật đúng là mê người, chỉ không biết hương vị như thế nào thôi!
Chu Mẫn bất đắc dĩ cười khổ nhưng cô cũng biết Nguyễn Như kỳ thật chính là đồ tham ăn, cô thì sao cũng được. Hơn nữa, lúc ra ngoài, cô còn chưa ăn cái gì, hiện tại đã sắp đến thời gian giữa trưa, cũng là lúc nên ăn cơm. Nhìn nhìn địa chỉ trên hình ảnh món ăn, Chu Mẫn và Nguyễn Như trực tiếp bước vào thang máy bấm lên tầng 4.
Nhà hàng điển hình kiểu Nhật, toàn bộ bố cục đều gây cho người ta cảm giác thoải mái, mộc chất thanh hương độc đáo điển nhã, ánh đèn nhu hòa, tranh màu nước ôn nhu, đồ gốm tinh mỹ, búp bê đáng yêu cùng với tượng đắp võ sĩ ở cửa, mỗi đồ vật bày biện trong nhà hàng đều đang không phô bày nồng đậm phong cách Nhật Bản.
Vừa tiến vào nhà hàng, một nhân viên ăn mặc đồng phục kimono tiến lên tiếp đón. “Kính chào quý khách, xin hỏi chỉ có hai người sao? Các vị có hẹn trước không ạ?”
“Hai người, không có hẹn trước, còn phòng sao?” Chu Mẫn tiến lên nửa bước lễ phép nói.
“Có, mời đi theo tôi…. “ Phục vụ rất lễ phép, tươi cười hoàn mỹ, mỗi một lần khom lưng đều đạt tiêu chuẩn lễ nghi tuyệt đối của Nhật. Hẳn là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
Nguyễn Như và Chu Mẫn liếc nhau xong tự động đi theo nhân viên phục vụ lên lầu 2. Sảnh lớn của lầu một là hình thức quầy bar tuần hoàn tự chủ, dựa theo cầu thang làm bằng gỗ đi lên trên mới là phòng ăn và cũng chính là phòng tatami riêng biệt.
Chu Mẫn và Nguyễn Như cùng cởi giày, tiến vào phòng ăn. Khi cô và Nguyễn Như ngồi quỳ ở trên tatami, nhân viên phục vụ mới cầm thực đơn lên bắt đầu giúp đề cử món ăn và tráng miệng ngon ở đây!
Sau khi hỏi xong xuôi, nhân viên phục vụ mới đóng lại cửa phòng rồi rời đi, Chu Mẫn và Nguyễn Như mới bắt đầu đánh giá căn phòng chỉ có 40 mét vuông này. Kỳ thật, đối với một căn phòng mà nói thì phòng này không tính nhỏ, thậm chí có thể nói là rất lớn nhưng cách bài trí bên trong cộng thêm cửa gỗ kéo đẩy cùng với hoa anh đào vẽ ở trên tường đều rất có hương vị điển nhã (cổ điển + ưu nhã) tươi mát.