Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Chương 59: Chương 59: Chương 15






Edit & Beta: Su Bà Bà =.=



Khuôn mặt của Nguyễn Như đuổi theo sau say hồng, ánh mắt để lộ ra một tia thẹn thùng hoảng loạn và quẫn bách. Khóe miệng Liễu Hạo Ngọc cong cong, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra tia hứng thú. Anh cảm giác được khi cô gái kia tự giới thiệu bản thân và có ý đồ muốn ngăn cản anh mang Chu Mẫn đi thì hai mắt của cô gái đang giãy giụa ở trong lòng ngực ngay lập tức sáng lóng lánh như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm khiến người ta không rời được mắt!

Liễu Hạo Ngọc vừa ôm chặt Chu Mẫn hơn một chút vừa cúi đầu nhẹ nhàng chôn đầu ở cần cổ của cô.

Trên người của cô gái anh nhớ nhung suốt một tuần qua có một mùi thơm nhàn nhạt khiến anh không tự chủ được mà buộc chặt hai tay. Nhận thấy được thân thể của cô gái trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ, Liễu Hạo Ngọc lúc này mới cười cười, ôm người chặt hơn rồi bước đi nhanh không hề hoảng loạn, tùy ý và không chút nào bị cô gái tên Nguyễn Như đuổi theo phía sau quấy nhiễu.

Tư thái thân mật của Chu Mẫn và Liễu Hạo Ngọc làm Nguyễn Như có chút đỏ mắt. Nguyễn Như không cam lòng muốn duỗi tay túm lấy Chu Mẫn đang bị Liễu Hạo Ngọc ôm vào trong lồng ngực nhưng lại bị Liễu Hạo Ngọc phát hiện. Anh nghiêng người khiến Nguyễn Như trượt tay. Sau khi thực hiện thất bại, không biết dưới chân Nguyễn Như dẫm phải cái gì làm cô ta lảo đảo một cái.

Trong lúc hoảng loạn, Nguyễn Như tóm lấy cây cột gần đó, sau khi ổn định thân thể xong, lúc ngẩng đầu lên lại thì Liễu Hạo Ngọc đã ôm Chu Mẫn ra khỏi nhà ăn. Nguyễn Như lập tức tiếp tục chạy theo, từ lúc nãy cho đến bây giờ, Liễu Hạo Ngọc ngay cả một con mắt cũng không hề bố thí cho Nguyễn Như. Lần đầu tiên, Nguyễn Như có một tia ghen ghét. Bởi vì Giang Mẫn là nữ thần của Khánh Đại và lớn lên thật xinh đẹp nên Liễu Hạo Ngọc mới nhìn Giang Mẫn với con mắt khác sao?

Nhưng Nguyễn Như cô cũng không kém a!

Nguyễn Như cúi đầu nhìn nhìn dáng người của bản thân. So với Giang Mẫn thì dáng người của Nguyễn Như càng thêm phập phồng quyến rũ.

Khi Nguyễn Như phát hiện bản thân đang suy nghĩ điều gì thì cô ta càng thêm hoảng sợ và lo lắng.

Mặc dù cô ta có chạy chậm theo ở phía sau nhưng lúc ra khỏi cửa nhà hàng thì lại bị người phục vụ ngăn cản, “Tiểu thư, sau khi trả tiền xong thì mới được rời đi!”

Nguyễn Như bị người phục vụ ở cửa ngăn cản, cô ta giãy giụa mãi nhưng vẫn không thể tránh thoát. Nguyễn Như bèn phải không kiên nhẫn ném thẻ tín dụng tùy thân trong túi cho người phục vụ, lúc giương mắt lên tìm kiếm thì sớm đã không còn bóng dáng của Liễu Hạo Ngọc và Chu Mẫn. Cả người Nguyễn Như run rẩy đứng ở trước cửa nhà hàng, đôi tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay. Cô ta đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn khuất muốn chết giống như có thứ gì đó muốn bùng nổ. Ánh mắt của Nguyễn Như đã không còn linh động khiến người ta thích như lúc nãy nữa, mí mắt nửa rũ nhiều thêm một tia ghen ghét âm trầm!

“Bắt người ở… Ở trên đường là… Là phạm pháp.” Chu Mẫn bị Nguyễn Như ghen ghét hiện đang ngồi ở trên chiếc xe thể thao đã được cải tiến. Người lái xe chính là Liễu Hạo Ngọc, còn Chu Mẫn thì luống cuống tay chân cầm đai an toàn, hai mắt cô phiêu loạn khắp nơi chứ không dám nhìn anh.

Chu Mẫn buồn bực, chẳng phải là cô có GPS định vị nam chủ sao? Vì sao nam chủ ở đó mà cô không nhận được tin tức hướng dẫn a? Chẳng lẽ hệ thống tinh phẩm cũng sẽ xuất hiện tình trạng BUG?

“Ký chủ đừng ác ý chửi bới phúc lợi Hệ thống ban phát. Ba ngày trước, ngay lúc ký chủ mơ mơ màng màng ngủ đến trời đất u ám thì ta đã thông báo rằng tất cả các vật phẩm phụ trợ đều đang trong quá trình thăng cấp, phải qua một tuần sau thì mới có thể sử dụng được! Là ký chủ tự mình lựa chọn mất trí nhớ, không phải lỗi của Hệ thống, bổn Hệ thống cự tuyệt lỗi sai này…” Thanh âm kiêu ngạo của 484 bất ngờ vang lên từ trong đầu khiến Chu Mẫn sợ tới mức run run thân thể.

“484, cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện, ta cho rằng ngươi muốn bỏ mặc ta cơ đấy… Ta phải làm sao bây giờ?” Lúc nghe được giọng của 484, Chu Mẫn đột nhiên cảm thấy thật kích động a!

“Cái gì mà phải làm sao bây giờ?” 484 nghi hoặc khó hiểu.

“Ngươi không phát hiện ra là ta đã bị nam chủ bắt được sao?” Chu Mẫn cảm thấy 484 có đôi khi thật ngốc nghếch a! Chuyện rõ ràng như vậy mà nó không nhìn ra được sao? Chẳng lẽ là nó không biết cô đang hận không thể đào cái hầm ngầm để bản thân chui vào sao?

“Ngươi ngốc hả?! Đương nhiên là lên a! Phác gục nam chủ xong ăn sạch sẽ a! Đây là cơ hội tốt trời ban a ~” 484 có cảm giác vô cùng đau đớn giống như không dạy được trẻ con nên người. Nó hận bản thân không thể cạy đầu óc của Chu Mẫn ra để quan sát, vì sao ký chủ này luôn dễ dàng quên mất nhiệm vụ hàng đầu là phải phác gục nam chủ a!

“Phác… Phác gục… Ăn sạch sẽ?!” Trên trán của Chu Mẫn treo đầy vạch đen. “Ngươi mới ngốc á! Với sức chiến đấu bằng 5 của ta thì là ta sẽ bị ăn sạch sẽ a!”

“Vậy thì sao a? Ngươi chỉ cần nằm thôi chứ đâu phải ra sức làm việc, hơn nữa còn có thể hưởng thụ mỹ nam phục vụ, ngươi lại còn ghét bỏ linh tinh… Ngươi là đồ ngốc a!” 484 hận sắt không thành thép quở trách cô.

Khóe miệng của Chu Mẫn đã hơi hơi run rẩy, Hệ thống quá thô bạo, cô muốn về Trái Đất!

Ngay lúc Chu Mẫn đang ở trong sự công kích và quở trách đa dạng của 484 thì… Liễu Hạo Ngọc nhìn Chu Mẫn ngồi ở bên ghế phụ, khóe miệng run rẩy, sắc mặt xấu hổ, không mặt mũi nào đối mặt với anh thì đột nhiên tâm tình rất tốt. “Bạn học Giang, sao thế? Mới mấy ngày không gặp liền tính toán không chịu trách nhiệm với chuyện mình làm?!”

Khóe miệng anh nhếch lên, phần cằm tước tiêm càng thêm có vẻ sắc bén. Chu Mẫn đột nhiên bị lời Liễu Hạo Ngọc nói làn sợ tới mức run run một trận. Sao cô lại cảm thấy lời anh nói có điểm kỳ quái a!?

“Hả?!”

Vẻ mặt ngốc nghếch của Chu Mẫn làm Liễu Hạo Ngọc rất có hứng thú nhìn cô. Tầm mắt nóng rực của anh chậm rãi di chuyển từ hai mắt cô xuống phía dưới, bên trong khoang xe yên tĩnh ngay lập tức tràn ngập một loại cảm giác mờ ám khiến người khác bất an. Xe đã chạy vào bên trong gara của một ngôi biệt thự trong lúc cô và anh nói chuyện.

Nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ co quắp bất an rất muốn chạy trốn kia, Liễu Hạo Ngọc cởi bỏ đai an toàn. Anh đột nhiên ghé sát vào người Chu Mẫn. “Xem ra là cô đã quên tôi, tôi không ngại giúp cô nhớ lại chút ít quá trình hai ta gặp gỡ!”

Ở trong hai mắt kinh hãi của Chu Mẫn, cô bị Liễu Hạo Ngọc chặn ngang bế lên, khóa ngồi ở trên người anh. Đôi tay của Chu Mẫn theo bản năng bất an chống ở trên cơ ngực cường kiện của anh, cô sắp khóc. “Không, không cần… Tôi… Tôi nhớ ra rồi, đã nhớ ra, là thật á, không cần… Không cần hồi ức lại đâu!”

Chu Mẫn không ngừng giãy giụa, cô cảm giác được người dưới thân đột nhiên phát ra tiếng hút không khí, dưới mông có một vật hư hư thực thực nhô lên, đôi tay chống ở trên ngực của Liễu Hạo Ngọc run run!

Bàn tay to bên hông vặn mặt Chu Mẫn qua. “Bạn học Giang, xem ra là không phải cô muốn nhớ lại mà là người anh em của tôi muốn nhấm nháp lại dư vị điên cuồng trong đêm hôm đó!”

“Liễu Hạo Ngọc! Anh… Anh đừng xằng bậy…” Chu Mẫn hôm nay mặc một bộ váy trắng. Lúc cô bị Liễu Hạo Ngọc bắt khóa ngồi ở trên đùi thì chiếc váy dài ngang đầu gối đã bị kéo lên đến háng, còn vật dưới mông nóng rực đến mức sắp làm cô hòa tan.

“Xằng bậy? Haha… Bạn học Giang, hay là tôi và cô làm một giao dịch đi?” Liễu Hạo Ngọc vừa nói vừa không quên dùng vật đó chọt chọt mông cô xong sau đó mới… Mới kéo khóa quần ra!

Côn thịt thô dài ngay lập tức bắn ra bên ngoài và ngo ngoe rục rịch cách chiếc quần lót của cô, rất có tính uy hiếp!

Chu Mẫn thiếu chút nữa bị nước miếng của bản thân làm mắc nghẹn. “Giao… Giao dịch… Anh đừng làm gì xằng bậy. Anh nói trước đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.