Edit & Beta: Su Bà Bà
484 nghe được lời Chu Mẫn kêu gọi ở trong đầu xong liền quyết định che chắn liên kết ý thức. Nó cảm thấy bi ai thay cho vị chủ nhân ngốc hết thuốc chữa này của mình. Chẳng lẽ cô không nhận ra, nam chủ ngay từ lúc bắt đầu đều đang đùa cô chơi sao?
Liễu Hạo Ngọc nhìn Chu Mẫn bị chịu đả kích lớn với vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’ trong lòng ngực thì nhịn không được mà muốn cười. Anh lại lần nữa khẳng định phỏng đoán của mình, Giang Mẫn vẫn luôn được phong tặng danh hiệu Nữ thần Băng Tuyết ở Khánh Đại này không phải là cao cao tại thượng, bộ dáng ngăn cách với người bên ngoài mà là ngốc nghếch, không hiểu đạo lý khi ở chung với người khác. Nói đơn giản thì Giang Mẫn chính là kiểu người ngại giao tiếp!
Nhưng như vậy cũng tốt. Ngốc nghếch khá tốt, như thế thì cô vĩnh viễn sẽ không trốn thoát được lòng bàn tay nắm giữ của anh, sẽ vẫn luôn bị anh giữ ở bên người, thẳng đến khi anh nói kết thúc mới thôi!
Chu Mẫn không lên tiếng. Cô cọ cọ ở trong lòng ngực của Liễu Hạo Ngọc xong sau đó quyết định giả chết, nếu không thì cô sẽ bị chính bản thân mình khinh bỉ đến chết. Còn Liễu Hạo Ngọc lại rất vừa lòng với hành động này của Chu Mẫn. Anh vươn tay xoa xoa ở trên đầu của cô, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của mái tóc trong lòng bàn tay xong cũng không nói chuyện nữa.
Chu Mẫn cắn khăn tay nhỏ ở trong nội tâm rồi yên lặng rớt nước mắt. Đã nói là phải phác gục nam chủ, nhưng khí tràng của người nào người nấy cũng đều mạnh như vậy, đây vốn là cục diện không phải một cô gái nhỏ bé như cô có thể xoay người được a?
484, cái Hệ thống không đáng tin cậy này, sao cứ tìm nam chủ khó có thể phác gục như vậy cho ta a…
“Ký chủ, ngươi không được phép chửi bới Hệ thống, bổn Hệ thống đã sắp xếp cho ngươi nam chủ đơn giản nhất để ngươi xử lý rồi, chỉ có điều là bổn Hệ thống không dự đoán được ký chủ ngươi cư nhiên lại là người… Rác rưởi đến như vậy…”. 484 bất đắc dĩ lắc đầu, rất có một loại cảm giác buồn bực muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Sao có thể vậy a, không nói đến hoàng đế ca ca trong thế giới trước, khí tràng của hắn cường đại đó là bởi vì hắn là bá chủ của ngôi cửu ngũ. Nhưng… nhưng vì sao người đàn ông này lại cho ta cảm giác càng thêm nguy hiểm, điều này không khoa học!”
484 trầm mặc…
“484, 484 ngươi nói chuyện đi a!” Thấy lâu không có ai trả lời, Chu Mẫn có chút nôn nóng.
“Trước mặt có 193 người đang xếp hàng, ngươi có thể trước miêu tả vấn đề đơn giản cần cố vấn, xin cảm ơn…”
Trời ơi!
Chu Mẫn chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều không tốt. Suốt cả đường đi, vẻ mặt của cô như đưa đám. Về tới nhà, Chu Mẫn liền gấp không chờ nổi mà thoát ra khỏi lòng ngực của Liễu Hạo Ngọc, nhưng bởi vì động tác quá lớn nên cô lập tức đụng vào nóc xe.
‘Phanh!’, nghe tiếng động thì liền biết có bao nhiêu đau, Chu Mẫn ôm đầu xong lại lần nữa ngã ngồi ở trên đùi của Liễu Hạo Ngọc, sau đó thuận thế nằm vào trong lòng ngực anh. Khi đầu của Chu Mẫn va chạm với nóc xe thì trong ánh mắt của Liễu Hạo Ngọc có xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Anh mềm nhẹ duỗi tay xoa xoa đầu bị đau của Chu Mẫn.
“Làm việc vụng về, lần sau cẩn thận một chút!”
Chu Mẫn lần đầu tiên nghe thấy Liễu Hạo Ngọc dùng giọng điệu dỗ trẻ con này nói chuyện với mình nên nhịn không được mà đỏ mặt, trái tim đập mạnh và nhanh. Cô có chút không được tự nhiên bước xuống xe. Trước khi cô rời đi thì lại bị Liễu Hạo Ngọc đột nhiên kéo nửa người trên vào trong xe, sau đó anh hung hăng ngăn chặn đôi môi đỏ thắm của cô.
Môi lưỡi bá đạo chân thật đáng tin chui vào khoang miệng, tùy ý quét ngang, nước bọt không ngừng tràn ra từ khóe miệng. Chu Mẫn có cảm giác không khí ở trong lồng ngực đều bị người đàn ông đang chặt chẽ đè lại cái ót của cô, không cho phép cô lùi bước này hút hết.
Môi bị ngang ngược cắn xé và liếm mút, đầu lưỡi cường thế của anh không ngừng khiêu khích lưỡi thơm ngượng ngùng của cô cùng múa, Chu Mẫn bất đắc dĩ duỗi tay chống ở trên ghế dựa để đỡ nửa người trên của mình, thân thể hơi nghiêng vào trong khoang lái của xe. Bởi vì động tác khom lưng này mà vạt áo trước mở rộng ra làm Liễu Hạo Ngọc không chút nào cố sức vói vào trong áo cô rồi cầm nhũ thịt tròn trịa, sau đó chà đạp.
Tay anh thì xoa bóp, mặt Chu Mẫn cũng càng lúc càng hồng. Cô hơi giãy giụa, miệng rốt cuộc cũng tìm được khe hở. Chu Mẫn có chút thở hổn hển rồi nghiêng đầu. “Đừng ~”
Yếu thế kiều mềm khiến Liễu Hạo Ngọc khó có được ôn nhu. Anh lui thân mình ra phía sau, khóe miệng còn lôi kéo một sợi chỉ bạc trong suốt, làm người ta có cảm giác sắc tình. Liễu Hạo Ngọc giơ tay lên sờ sờ gương mặt hồng như máu của Chu Mẫn rồi nhẹ giọng cười nói. “Đã làm em nhiều lần như vậy rồi mà vì sao em vẫn dễ dàng bị mặt đỏ a?!”
Chu Mẫn ngay lập tức hết nói nổi. Cô không biết nên trả lời những lời này như thế nào nên đành phải nghiêng đầu, không đáp lại, nhưng ánh mắt hoảng loạn của cô vẫn làm Liễu Hạo Ngọc rất vui vẻ. “Tối tôi tới đón em!”
Chu Mẫn hoảng loạn quay đầu lại. Cô không thể tin tưởng nhìn Liễu Hạo Ngọc. “Nhanh như vậy sao, em…”
“Cẩn thận biến thành hiện tại liền đóng gói mang em đi, lực nhẫn nại của tôi có đôi khi là dựa vào tình huống…” Liễu Hạo Ngọc vươn ngón trỏ để ở trên môi bị cắn đến sưng đỏ của Chu Mẫn rồi cảnh cáo nói.
Chu Mẫn há miệng thở dốc, cuối cùng hóa thành ngoan ngoãn nghe lời gật đầu. Được đến hồi đáp của Chu Mẫn, Liễu Hạo Ngọc mới để cô rời đi.
Nhìn bóng dáng Chu Mẫn dần dần biến mất ở trong ngôi biệt thự, ánh mắt vốn ôn nhu của Liễu Hạo Ngọc ngay lập tức trở nên quỷ dị khó lường. Anh lạnh nhạt quay đầu lại phân phó tài xế lái xe rời đi. Chu Mẫn đứng ở bên cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn chiếc xe hơi phía dưới chạy đi, trong lòng chẳng biết vì sao mà có loại cảm giác ngũ vị tạp trần.
Bi kịch kiếp trước của Giang Mẫn, tuy không đến mức nói là do Liễu Hạo Ngọc tự tay tạo thành, nhưng con dao làm thương tổn Giang Mẫn sâu nhất lại chính là chuyện sau khi Liễu Hạo Ngọc biết hết tất cả mà vẫn lựa chọn cùng Tô Tiểu Tiểu ở bên nhau như cũ. Tuy đến cuối cùng, Liễu Hạo Ngọc có cho cô số tiền lớn nửa đời sau cũng tiêu không hết, nhưng trái tim cô cũng đã vỡ nát, sống còn khó hơn so với chết!
Nhưng lúc đó, cô còn có thể tự an ủi mình, Liễu Hạo Ngọc làm như vậy chỉ là vì không nhìn thấu được lớp mặt nạ giả của Tô Tiểu Tiểu. Anh bị lừa, thế cho nên mới sẽ làm như vậy! Chỉ có điều là, hôm nay, khi ở trong xe, anh nói như chém đinh chặt sắt, nói lạnh nhạt mà bình tĩnh, giống như vốn không hề bị lớp mặt nạ giả của Tô Tiểu Tiểu mê hoặc. Vậy rốt cuộc là bởi vì chính cô đã quấy rầy đến diễn biến vốn có của câu chuyện này hay là do kỳ thật, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, việc Liễu Hạo Ngọc sẽ cưới Tô Tiểu Tiểu là có nguyên nhân gì đó không thể nói?!
Đầu óc của Chu Mẫn vừa nhức vừa đau. Cô bất đắc dĩ đành phải dựa vào vách tường rồi thở phì phò, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, thân mình không tự chủ được mà mất đi lực khống chế, phòng ngủ chuyển động, hai mắt cô biến thành màu đen…
Không tự chủ được, Chu Mẫn gắt gao bám vào vách tường ở phía sau rồi hơi hơi thở dốc. Chờ sau khi cảm giác đau đớn ở trong đầu biến mất, cô mới mất hết sức lực ngồi bệt trên mặt đất, cuộn thân mình lại ôm đầu gối xong nghỉ ngơi.
Thực nhanh, bảo mẫu ở trong nhà liền lên lầu kêu Chu Mẫn xuống lầu ăn cơm. Chu Mẫn thay đổi bộ quần áo khác xong mới tới nhà ăn. Cô nói với mẹ Giang một chút về chuyện trọ ở trường cùng với việc đi làm vào cuối tuần. Ngoài dự đoán là, mẹ Giang thực tán đồng với dự định của Giang Mẫn vì dù sao, nếu làm như vậy thì cũng có thể kết thêm nhiều bạn, Giang Mẫn sau khi trải nghiệm công việc thì cũng có thể dễ dàng tiếp nhận công ty của ba Giang hơn. Hơn nữa, đối với chứng ngại giao tiếp của con gái, ba Giang và mẹ Giang đã từng rất lo lắng. Hiện tại thấy Giang Mẫn nguyện ý thử thay đổi, hai ông bà thực vui mừng.
Chỉ là, 2 ông bà còn thắc mắc về việc tại sao Giang Mẫn không tới thực tập ở công ty của nhà mình? Chu Mẫn giải thích là không nghĩ đi làm nhờ vào quan hệ. Mẹ Giang cũng không làm khó con gái nhiều. Dù sao thì việc con gái nguyện ý thử thay đổi, nguyện ý đi bước đầu tiên, hai ông bà tất nhiên là tán thành!
Mọi chuyện trở nên cực kỳ thuận lợi quỷ dị, Chu Mẫn nói đêm nay sẽ về trường học ngay vì cuối tuần này liền phải đi thực tập ở công ty mới nên mẹ Giang mới thuận miệng hỏi một câu. “À đúng rồi, là công ty nhà ai vậy con?”