Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Chương 47: Chương 47: Chương 3






Edit & Beta: Ami Cuteo ><



Cố gắng tránh đụng phải đám người đang trầm luân ở trong dục vọng cả trên sô pha và dưới nền đất, Chu Mẫn mở cửa phòng ra. Cả dãy phòng trên hành lang đều có tiếng ca hát và mời rượu nhau. Nhíu nhíu mày, Chu Mẫn nhìn nhìn áo quần trên người, bại lộ dây áo ngực, hạ thân mặc váy ngắn, khi khom lưng đứng dậy thì quần lót chữ Đinh (丁) nho nhỏ liền lộ ra ngoài, cả thân thể tràn đầy mùi rượu. Lúc cô định bước ra ngoài thì thân mình lung lay sắp đổ.

Hai chân mềm như đạp lên trên vải bông, cô chống vách tường gắng gượng đi ra ngoài. Không biết có phải là cô tới đúng lúc hay là rời đi đúng thời điểm mà khi đi đến trước cửa một căn phòng thì đột nhiên có người từ bên trong mở cửa ra, vì nhất thời vô ý nên Chu Mẫn thẳng tắp ngã xuống và bị người đàn ông trong phòng đó trực tiếp ôm cô lên, sau đó bước vào phòng.

Chu Mẫn còn chưa kịp phản ứng thì thanh âm sung sướng của 484 vang lên trong đầu. “Ký chủ, vận khí của ngươi thật tốt, mới ngã một cái là có thể ngã ở trên người nam chủ. Nhân cơ hội này, xin ký chủ lập tức nắm bắt tốt thời cơ để thu thập chất dinh dưỡng! Muahaahaaa…”

Chu Mẫn kinh hoảng trong lòng nên nhất thời thất thần. Người đàn ông kia đã ôm nàng vào phòng rồi ngã xuống trên sô pha. Chu Mẫn đè Liễu Hạo Ngọc ở dưới thân, trong lòng không biết là nên vui mừng hay cười khổ. Cô đang chuẩn bị chống thân thể đứng dậy rời khỏi đây thì người dưới thân bắt đầu không ngừng mấp máy và phát ra tiếng rên rỉ nhẫn nại…

Sau khi trải qua nam chủ của vị diện trước, nếu cô còn không biết người dưới thân bị gì thì cô có thể đi tìm chết ngay lập tức…

Hiện tại, cô cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào. Cô rất muốn tính toán diện tích bóng ma tâm lý một chút. Tại sao mỗi một lần xảy ra quan hệ với nam chủ đều là vì xuân dược hết a?!

Đầu đau đến sắp nổ tung, lúc Chu Mẫn đang muốn lăn long lóc xuống đất rồi đứng dậy thì eo thon lại bị ôm gắt gao, một giọng điệu trầm thấp từ tính vang lên ở bên tai cô. “Ngô, cô thơm quá! Cô là người tên kia đưa tới sao?…”

Chu Mẫn rung động, cái mũi chua xót, trong lòng có loại cảm giác kích động và vui vẻ vô cùng, cô biết đó không phải là cảm giác của cô mà là hiệu quả của ‘cộng tình’ sau khi dung hợp với Giang Mẫn cộng thêm tình cảm phức tạp của Giang Mẫn truyền lại cho cô dành cho Liễu Hạo Ngọc.

Không biết có phải là bởi vì do bị bỏ thuốc hay không mà trong giọng nói của Liễu Hạo Ngọc đã không còn lạnh nhạt thâm trầm như ở trong trường nữa mà nhiều thêm vài phần dụ hoặc, khiêu khích và ám ách…

Khi Chu Mẫn đang muốn nói cho anh biết, cô là bạn cùng lớp với anh chứ không phải là người do tên kia mang tới giống như lời anh nói thì thân thể quay cuồng một vòng, Liễu Hạo Ngọc liền đè Chu Mẫn ở dưới thân.

Lúc tiếp thu cốt truyện, vì làm cho ‘cộng tình’ phát huy hiệu quả tối đa nên trong đầu cô đều trình diễn từng đoạn video ngắn. Chính vì vậy nên khi tiến vào trong thân thể của Giang Mẫn, cô đã biết nam chủ trông như thế nào. Liễu Hạo Ngọc trong video cô xem ngay cả khi yêu Tô Tiểu Tiểu thì lúc anh sủng nịch cô ta nhất, hai mắt của anh cũng rất bình tĩnh. Lực khống chế của anh rất mạnh, anh vẫn luôn khắc chế bản thân, duy trì sự cao quý và ngạo nghễ của mình, duy trì kiêu ngạo của con nhà được giáo dục tốt.

Nhưng lúc này, Chu Mẫn không thể không cảm thán, Liễu Hạo Ngọc của hiện tại quả thực làm điên đảo bộ dáng của anh ở trong trí nhớ của cô. Tuy vẫn là người đàn ông có hình dáng ngũ quan rõ ràng, một đôi mày kiếm tà phi nhập tấn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng thanh lãnh, hai tròng mắt vĩnh viễn bình tĩnh lý trí giờ phút này lại làm người ta chấn động, đó là ánh mắt giống như liệp báo mang theo sự xâm lược, mang theo tính công kích cực mạnh, ở trong đôi mắt đó đang thiêu đốt một ngọn lửa, lửa nóng đốt người như muốn nuốt cô vào trong bụng của bản thân.

Anh đem trọng lượng toàn thân đều đè ở trên người cô, Chu Mẫn vốn đã đau đầu sắp nổ tung nên trong lúc nhất thời làm cô khó có thể thở dốc. Cô đành phải giãy giụa ở dưới thân anh, muốn đẩy anh ra nhưng cho dù dùng hết sức lực của mình thì Liễu Hạo Ngọc vẫn không chút sứt mẻ.

Càng đáng sợ hơn chính là bởi vì giãy giụa nên váy ngắn cô đang mặc đã bị cọ đến mức liên tục kéo lên trên. Hạ thân của anh có một thứ nóng rực, cương cứng đang để ở trước chỗ chỉ mặc quần lót chữ Đinh (丁) và thứ đồ đang chậm rãi mấp máy…

“Ừng ưc.” Chu Mẫn nuốt nước miếng, đầu óc hỗn độn càng thêm mơ hồ. Nhưng cô không hề xem nhẹ khuôn mặt ửng hồng khác thường và độ ấm nóng rực trên người anh…

“Liễu Hạo Ngọc, anh… Anh buông… Buông tôi ra đã… Tôi không phải…” Chu Mẫn vừa cố nén cơn đau đầu vừa đẩy đẩy người anh rồi suy yếu mở miệng nói.

Nhưng ai ngờ lại thấy đôi mắt anh hiện lên sự xâm lược, tham lam và tràn đầy dục vọng. Anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm môi cô giống như thấy món đồ ăn ngon miệng nào đó…

“Đừng…” Bị Liễu Hạo Ngọc nhìn như vậy, trái tim Chu Mẫn đập mạnh không ngừng. Cô đang muốn mở miệng ngăn cản thì môi Liễu Hạo Ngọc đã dán lên môi cô, ngăn chặn tất cả những lời cô muốn nói. Anh ngậm môi cô ở trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.