Nữ Phúc Khí Của Tửu Vương

Chương 5: Chương 5




Tiền Tiểu Phúc đi ra từ cửa phòng Nam Cung Kiệt, trong lòng rủa tên ai đó sống không bằng chết.

Huynh ấy nói dối mà không biết ngượng! Nếu trong khoảng thời gian huynh ấy đi Nghi Xương, như vậy Thanh Cánh ở tại thôn Lan Sơn là ai? Chẳng lẽ là hồn phách của huynh ấy sao?.

“Tiểu Phúc muội, sao đi đã về nhanh như vậy? Ta nghe nói trang chủ gọi muội đến hỏi chuyện hả? Lần này muội cứu trang chủ, chắc hẳn sẽ được trọng thưởng không ít đâu”.

Người ngăn nàng lại là Thái Nghị Nhiên. Từ lúc Tiền Tiểu Phúc cứu Nam Cung Kiệt đến nay, hắn liền đối với nha đầu này có vài phần kính trọng.

Tiền Tiểu Phúc nghe hắn mở miệng, mỗi câu đều nhắc đến Nam Cung Kiệt, khiến nội tâm thập phần nổi giận.

Nhưng bình thường Thái đại ca đối xử với nàng rất tốt, cha huynh ấy Thái tổng quản đối cũng cực kì chiếu cố nàng. Cho dù nội tâm có tức giận bao nhiêu cũng cố chịu đựng, nín nhịn không mắng người vô tội.

“Chúng muội đều là người làm, có thể giúp được chủ nhân chính là nhờ tu được phúc khí từ kiếp trước, nào dám muốn ban thưởng gì. Thái đại ca, muội còn rất nhiều việc chưa làm xong, xin lỗi, không thể bồi huynh nói chuyện.”

Nói lời cáo biệt với Thái Nghị Nhiên xong, Tiền Tiểu Phúc vội vàng chạy về phòng hạ nhân, mở tủ trong phòng, mới phát hiện đồ dùng tùy thân nàng mang theo còn rất ít, căn bản không biết nên làm thế nào để bù vào.

Nhớ tới việc Nam Cung Kiệt vẫn không chịu nhận thức nàng, xem ra nếu nàng tiếp tục ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng quyết định trong vài ngày tới sẽ nói với Thái tổng quản xin nghỉ làm, sau đó mang trái tim đã chết quay trở về thôn Lan Sơn, không bao giờ bước vào Vĩnh An thành nửa bước. Quyết định xong xuôi, tảng đá buộc chặt trong lòng nàng nay rốt cục được bỏ xuống, đêm nay nàng đã có thể ngủ được một giấc ngủ say.

***

Sáng sớm hôm sau, nàng mới rời giường liền nghe Thái tổng quản gõ cửa nói: “Tiểu Phúc, cháu rời giường chưa vậy?”.

Tiền Tiểu Phúc vội mặc xiêm y, đi ra mở cửa.

Thái tổng quản nhìn thấy nàng, nở nụ cười hiền hậu, ân cần nói: “Tiểu Phúc, cháu thật may mắn, tối qua trang chủ phân phó xuống sáng sớm hôm nay, khi cháu thức dậy liền phải tới thư phòng của người, người có việc muốn đích thân hỏi cháu một số chuyện.”

Đi tới thư phòng của huynh ấy ư? Ngày hôm qua chẳng phải đã gặp mặt rồi hay sao, còn có thể có chuyện gì để nói nữa đâu?

Thấy Tiền Tiểu Phúc do dự, Thái tổng quản đành phải vội vã thúc giục: “Còn không nhanh chân một chút! Trang chủ có rất nhiều quy định, trong đó người ghét nhất là kẻ đến muộn. Nếu chẳng may cháu tới muộn, không chừng sẽ bị trách phạt.”

Tiền Tiểu Phúc khi nghe xong, suýt nữa tức chết. Huynh ấy có nhiều quy định ư? Huynh ấy ghét người đến muộn ư? Những điều đó nàng không để ý! Dù sao nàng cũng quyết định rời khỏi nơi này, ai quan tâm đến huynh ấy nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt xấu gì nàng cũng đang là nha hoàn trong phủ hắn. Cho dù muốn rời đi, ít nhất chủ nhân gọi thì mình vẫn phải nghe lệnh, nàng đành phải theo Thái tổng quản tới thư phòng của Nam Cung Kiệt.

Cửa vừa mở ra, nàng cứ ngỡ rằng mình đang gặp được thần tiên, hắn mặc một thân bạch y, hiện ra vẻ thanh cao làm cho người khác không dám đứng gần, chỉ sợ làm ô uế tiên khí.

Hai bên thư phòng đều là kệ sách với đủ các loại sách, trong phòng còn được đặt một đỉnh lư hương bằng đồng, đang tỏa mùi thơm.

Mà Nam Cung Kiệt đang đứng sau chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương, tay cầm bút lông điểm nhẹ từng nét mực lên một khối vải trắng muốt, cẩn thận phác thảo từng nét.

“Trang chủ, nghe nói...”

Thấy Tiền Tiểu Phúc gõ cửa tiến vào, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn qua nàng, thấy nàng định mở miệng, liền duỗi ngón trỏ ngoắc ngoắc nàng.

Vốn đến đây, trong nội tâm nàng cũng muốn nói lời từ biệt, lúc này lại thấy vẻ mặt hắn chuyên chú, tập trung vẽ tranh trên tấm vải trắng, cũng không dám quấy rầy hắn.

Tò mò, nàng bước về phía trước mấy bước, chăm chú nhìn bức họa. Chỉ thấy một con đại bàng đang bay lượng trên bầu trời, tuy chỉ là vài nét bút đơn giản phác họa nhưng có thể nhận ra là đang vẽ gì.

Tiền Tiểu Phúc là người đơn giản, sống nơi thôn dã nhưng vẫn hiểu được thế nào làm thơ, vẽ tranh.

Có thể nhận thấy người đang vẽ tranh này, mỗi một nét đều rất tinh tế khiến nàng nhìn ngây dại. Trước kia chỉ biết hắn có tài văn chương, không nghĩ tới làm họa sĩ cũng rất khéo léo.

Ngay lúc nàng đang quan sát xem, hắn đột nhiên dừng nét bút, lãnh đạm nói: “Ta đã hỏi qua Thái tổng quản, ông ấy nói ngươi đang làm ở phòng tạp vụ”.

“Tuy ngươi nói không muốn nhận quà đáp lễ của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy áy náy. Thái tổng quản nói ngươi là người hiền lành, trung thực nếu ta cứ cố tình đem bạc tặng cho ngươi, chỉ sợ ngươi nhất định không chịu nhận, cho nên ta quyết định từ hôm nay trở đi, sẽ để ngươi đến thư phòng hầu hạ ta.”

“Cái gì? Trang chủ, ta... Á!”

Nghe thấy vậy, Tiền Tiểu Phúc quá mức kích động nghĩ muốn tranh luận, hai tay vịn vào án lại không cẩn thận làm đổ mực nước trên bàn khiến có vài giọt bắn ra ngoài dính vào khối vải trắng.

Vài giọt mực nhoè bị dính tại thâncon đại bàng làm con đại bàng vô cùng thảm hại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền tái đi vài phần, tay chân nhất thời luống cuống không biết làm thế nào: “Thực xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý...”

Nam Cung Kiệt thấy nàng sợ tới mức miệng liên tục nói xin lỗi, nhịn không được mỉm cười: “Không sao, ngươi cũng không phải cố tình.”

Vừa nói hắn lần nữa nhấc bút, tại chỗ dính mực bắn phác thảo vài nét, chỉ thấy vết mực trên thân con đại bàng đã được che giấu, trong đó chỗ dính mực nhiều nhất chỉ nhẹ nhàng vài nét vòng xung quanh đám mực đó tạo thành một chú chim nhỏ.

Một đại bàng, một chim đồng thời cùng giương cánh trên không trung. Tuy thoạt nhìn trong kì quặc nhưng nhìn kĩ sẽ thấy vài phần hài hoà.

Tiền Tiểu Phúc nhìn hắn đang cúi xuống chăm chú vẽ tranh, lông mày hơi híp lại, lông mi khẽ rủ, vài sợi tóc cũng theo bả vai trượt xuống, trên người lại mặc một bộ bạch y. Một nam tử đẹp như vậy bất cứ ai không cảm mến cho được.

“Ngươi nhìn xem, lúc này chẳng phải không sao rồi hay sao?” Hắn đặt bút xuống bàn, hai tay giơ lên khối lụa trắng vừa dính chút mực nay càng khó nhìn ra.

“Kỳ thật có đôi khi vẽ tranh cũng giống như làm người, phải hiểu được biến báo, ngươi cho rằng rất nhiều thứ không thể cứu vãn được, nhưng đổi lại, suy xét ở một góc độ khác có thể thay đổi được ý trời.”

Tiền Tiểu Phúc nghe không hiểu được lời nói sâu xa đó. Mấy ngày trước, cứ nghĩ rằng nàng sẽ không yêu hắn nữa, thì nay tình yêu đó chỉ vì một khắc dịu dàng của hắn đã bỗng chốc quay trở lại.

Đúng lúc này, có hạ nhân tới gõ cửa nói: “Trang chủ, đồ ăn sáng của người đã chuẩn bị xong.”

Nam Cung Kiệt nhìn về phía Tiền Tiểu Phúc: “Ngươi cũng chưa ăn sáng, không bằng cùng ta ngồi ăn, ngươi nghĩ sao?”

Tiền Tiểu Phúc nghe xong khuôn mặt ửng hồng, không nghĩ đến hắn muốn dùng bữa cùng nàng, trong lòng có chút động tâm, đột nhiên nàng mới nhớ tới____không đúng! Nàng hôm nay đến đây làm muốn từ biệt hắn cơ mà.

“Kỳ thật nô tỳ...”

Nam Cung Kiệt nhìn nàng muốn nói lời cự tuyệt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên thần sắc tịch mịch, trống trải.

“Ta đã thật lâu không cùng người nhà dùng bữa...”

Tù khi biết Thanh Cách là Nam Cung Kiệt, nàng đã thử đi tìm hiểu, biết được những điều hắn nói trước kia à sự thật___Ngoại trừ việc hắn che dấu thân phận thật của mình là Nam Cung Kiệt ra.

Nhớ lại trước kia, mỗi lần hắn nhắc đến gia đình mình, trong ánh mắt sẽ lộ ra vài phần ưu thương.

Thậm chí nhiều lần, hắn đã nhiều lần gọi cha mẹ nàng bằng cha mẹ, hắn nói rằng đã rất lâu rồi, hắn không được kêu cha và mẹ. Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng mềm lòng, tất cả những lời từ biệt muốn nói đều nuốt trở lại.

Tiền Tiểu Phúc nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý. Dù sao ăn xong bữa cơm này, nàng mở miệng nói muốn rời đi cũng không muộn.

Cứ như vậy, tuấn dung Nam Cung Kiệt lần nữa hiện lên nét mặt tươi cười.

Hắn biết nha đầu này tâm địa rất thiện lương lại dễ bị gạt, xem ra mình suy nghĩ rất đúng, đem vàng bạc tới dụ dỗ thì chưa chắc nàng đã đồng ý.

Đừng hỏi vì sao hắn nhất định muốn nàng ở bên cạnh mình, cũng đừng hỏi hắn vì sao cố chấp muốn nàng ngồi cùng mình dùng bữa.

Hắn chỉ biết, hắn muốn làm như vậy theo cảm giác, tựa như ánh mặt trời xóa tan bóng đêm chỉ lối cho hắn, cũng là do xuất phát từ bản năng, hắn muốn giữ nàng tại bên người.

Thật sự, chỉ bởi vì nàng cứu hắn thôi sao? Chính hắn cũng không có đáp án.

Khi Tiền Tiểu Phúc nhớ tới mục đích mình muốn đi gặp Nam Cung Kiệt là muốn từ biệt, thì cũng đã là chuyện của ba ngày sau.

Mà ba ngày này, nàng nghe lời hắn, ngoan ngoãn từ phòng tạp vụ chuyển sang làm việc tại thư phòng, làm một nha hoàn giúp hắn chuẩn bị giấy tờ và bút mực.

Nói nàng ngốc cũng tốt, đần cũng được, nhưng có thể cả ngày ở bên cạnh hắn, nhìn hắn nói, nghe hắn dặn dò, cùng hắn ở trong một không gian, cho dù hắn đã không biết nàng, nàng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Những ý nghĩ này của nàng, Nam Cung Kiệt đương nhiên sẽ không biết.

Cho dù xuất phát từ mục đích gì, hắnđơn giản chỉ là muốn giữ nàng ở bên mình, hắn thích nhìn nàng cùng mình ăn sáng, thích xem nàng đứng trước kệ sách của mình đọc chăm chú, cả cái cách mà nàng nghiên mực đều thật đáng yêu.

Đôi khi hắn cảm giác hắn và nàng như đã từng quen biết ở đâu đó, có lẽ là từ rất nhiều năm trước, hoặc là hai linh hồn nơi hoang vắng gặp nhau.

Ngày hôm đó, Nam Cung Kiệt nhận được phong thư từ chi nhánh của vạn tửu trang gửi tới có việc rất gấp, bởi có nhiều vấn đề phát sinh khiến hắn phải nghĩ đối sách giải quyết.

Cho nên Tiền Tiểu Phúc không cần phải đi hầu hạ hắn. Từ khi nàng không phải làm ở phòng tạp vụ, thì cả ngày đều rảnh rỗi đến muốn điên. Hôm nay, Nam Cung Kiệt lại có nhiều công việc nên không giao phó gì cho nàng, nên nàng đành đi đi lại lại, thấp thỏm đứng sau tửu phường.

Tửu phường có diện tích rất lớn, có hơn vài trăm công nhân làm việc, Tiền Tiểu Phúc lại có hứng thú với cất rượu nên hôm nay, thừa dịp, không có việc gì liền tới đây xem công nhân cất rượu.

Thái Nghị Nhiên phụ trách trông coi cửa hàng, đồng thời giám sát các công nhân làm việc, vừa nhìn thấy Tiền Tiểu Phúc đến đây, liền mỉm cười trực tiếp ra nghênh đón.

“Tiểu Phúc muội, ngày hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới nơi này vậy?”

Nàng cười hì hì: “Trang chủ bận việc ở trong phòng bàn công chuyện, cho nên hôm nay muội được nghỉ ngơi một ngày.”

Vừa nói nàng vừa hít hà: “A, muội ngửi thấy mùi hương nồng của gạo nếp, Thái đại ca, có phải là đang cất rượu nếp hay không?”

“Đúng vậy, vạn tửu trang tuy đứng đầu là hoa đào say, nhưng các loại rượu như quế hoa tửu, hồng hoa tửu và cả rượu nếp cũng rất nổi tiếng.”

Đối với việc này, Tiền Tiểu Phúc cũng biết chút ít. Nàng trước kia vì muốn biết về Nam Cung Kiệt, nên từng tìm hiểu qua, vất vả đi nghiên cứu các loại rượu ngon của vạn tửu trang.

Liếc nhìn sang bên cạnh, nàng tiến tới cúi nhìn: “Thái đại ca đây chính là nước giếng sao?”

“Đúng vậy, nước này được lấy từ giếng lên, sau đó để qua vài canh giờ gạn lọc sạch sẽ có thể sử dụng.”

“Thái đại ca, vì sao lại không sử dụng nước trong khe núi? Nước trên núi ngọt nhẹ lại dịu mà khoan khoái, đối với thân thể cũng tốt. Gạo nếp sau khi cất thường có độ cồn không cao, mà màu sắc trước và sau khi cất chẳng khác biệt cho lắm, mùi vị lại chỉ hơi thoang thoảng. Nếu lấy nước trên núi so sánh với nước giếng nhưỡng ra loại rượu này thì mùi vị không chỉ khiến người ta hứng thú mà nếu để càng lâu mùi vị càng thêm nồng đậm.”

Thái Nghị Nhiên nghe nàng nói vô cùng dễ hiểu, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu Phúc muội, muội hình như rất hiểu việc cất rượu?”

“Ách... Muội cũng chỉ là thuận miệng nói ra, nói vớ nói vẩn thôi ạ.”

Tiền Tiểu Phúc không nghĩ muốn khoe khoang bản thân, ở đời có câu núi cao còn có núi cao hơn, mà nàng từ trước tới nay không phải hạng người thích khoe khoang, chỉ là nhất thời muốn góp chút ý kiến mà thôi.

Hết lần này tới lần khác, nàng càng khiêm tốn liền càng khiến Thái Nghị Nhiên muốn hỏi một số vấn đề mà hắn thắc mắc.

Cứ như vậy, hai người tìm chỗ nào đó yên tĩnh ngồi xuống từ từ nói chuyện, thỉng thoảng còn nói đùa vài câu bật ra tiếng cười dễ nghe.

Khi Nam Cung Kiệt tận mắt nhìn thấy hai người họ trò chuyện, cười đùa vui vẻ thì gương mặt tuấn tú u ám hẳn lên.

“Trang chủ!”

Công nhân trong tửu phường gặp người mặc bạch y, thân hình cao ráo của Nam Cung Kiệt xuất hiện tại nơi đây, tất cả người làm đều cung kính hành lễ, đồng thời cũng khiến cho Thái Nghị Nhiên chú ý.

“Ơ! Trang chủ sao người lại tới đây, chuyện của phòng thu ngân giải quyết nhanh vậy sao?” Việc chi nhánh bên ngoài phát sinh ra vấn đề, Thái Nghị Nhiên có nghe nói qua, cũng đang lo lắng không biết trang chủ sẽ xử lí việc này ra như thế nào.

Nam Cung Kiệt nghe hắn hỏi vậy, trong lòng không khỏi buồn bực.

Nghe lời hắn nói giống như việc mình đột nhiên xuất hiện phá hắn và Tiền Tiểu Phúc đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, trong lòng suy nghĩ như vậy khiến hắn cực kì không thoải mái.

Thái Nghị Nhiên trời sinh phóng khoáng cởi mở, gặp chủ tử khuôn mặt nghiêm túc có phần trầm trọng, hắn còn tưởng rằng chủ tử vì lo lắng chuyện phòng thu chi, liền nhếch môi cười nói:

“Trang chủ, đừng quá lo lắng, vạn tửu trang chúng ta có rất nhiều chi nhánh, các quản lý cũng đều là những người cẩn trọng và đáng tin cậy, được chúng ta tuyển chọn kĩ lưỡng. Lần này phát sinh vấn đề chỉ cần rà soát, kiểm tra lại, chắc chắn sẽ tìm ra được manh mối.”

Nghĩ rằng việc an ủi của mình là đúng, hắn vội kéo tay Tiền Tiểu Phúc cười nói: “Trang chủ, ta cùng Tiểu Phúc nói chuyện phiếm, không ngờ lại biết...”

Hắn chưa kịp bẩm báo cho Nam Cung Kiệt về việc Tiền Tiểu Phúc biết cách cất rượu, thì thấy đáy mắt Nam Cung Kiệt lạnh vài phần, khuôn mặt so với lúc trước âm trầm, tối tăm đến cực điểm.

Hắn lại dám không kiêng nể gì cần tay áo nàng ư?

Hắn lại còn thân thiết dám gọi thẳng tên nàng?

Hai người này có quan hệ gần gũi thế này từ bao giờ?

Mà điều hắn kinh ngạc nhất chính là, hắn không cho phép bất kỳ nam tử nào có tý với Tiền Tiểu Phúc, cho dù người đó có là Thái Nghị Nhiên_ người cùng hắn lớn lên từ nhỏ, cũng không được.

Ngay khi Nam Cung Kiệt phát ra lãnh khí bức người thì chợt Tiền Tiểu Phúc hô một tiếng: “Thái đại ca, huynh đừng cử động!”

Thái Nghị Nhiên giật mình, đồng thời một cử động nhỏ cũng không dám, nàng liền từ từ di chuyển từng bước đến đứng trước mặt hắn, tay nhỏ bé cẩn thận bắt được một con bọ rùa nhỏ.

Nàng đem vật nhỏ có những chấm tròn xinh xinh trên cánh để vào lòng bàn tay rồi đưa lên quan sát: “Loại bọ rùa này đúng là Bối hồng xác, nó rất ít khi gặp được, không ngờ tại đây lại có thể nhìn thấy được nó”.

Nàng đang vui vẻ nói cảm giác của mình thì có ai đó đang nhìn nàng nảy lửa, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy ánh mắt Nam Cung Kiệt lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng.

Nàng... Làm sai việc gì sao? Chẳng qua nàng chỉ là cầm một bọ rùa nhỏ rất đáng yêu thôi mà.

“Tiền Tiểu Phúc, ngươi không có việc gì để làm hay sao?” Chẳng những ánh mắt lạnh lùng, mà giọng điệu cũng lạnh đến đáng sợ.

“Trang chủ, không phải hôm nay người cho phép nô tỳ nghỉ ngơi một hôm sao?” Vẻ mặt nàng không hiểu.

Khuôn mặt Nam Cung Kiệt đen như trước. Màn vừa rồi thật sự chướng mắt tới cực điểm, nàng rõ ràng là không hề kiêng kị, lại dám động tay động chân với nam tử khác.

“Ta đột nhiên nhớ ra, thư phòng có một chút giấy tờ cần sửa soạn lại, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng thu dọn trước lúc ta trở về.”

Tiền Tiểu Phúc ngây ngốc gật đầu: “Vâng! Nô tỳ nghe rõ”. Trong phòng có thứ gì cần sửa soạn sao?

Mang theo sự nghi vấn, nàng tạm biệt Thái Nghị Nhiên rồi rời tửu phường trở về phòng chủ tử.

Bắt gặp Thái Nghị Nhiên trên mặt còn nở nụ cười rất đáng ăn đòn, Nam Cung Kiệt bực tức hù nhẹ một tiếng: “Các ngươi vừa rồi nói chuyện cực kì vui vẻ.”

Thái Nghị Nhiên một chút lại không tinh ý nhìn ra giọng nói châm chọc của ai đó: “Đúng vậy, không biết tại sao khi cùng muội ấy nói chuyện phiếm, lại có cảm giác rất thoải mái.”

Nam Cung Kiệt đột nhiên chấn động. Đúng rồi! Chính là loại cảm giác này, thoải mái, thinh thích, vui vẻ, chỉ cần ở cùng Tiền Tiểu Phúc một chỗ, thì phiền não giống như được giải quyết, mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này, rồi lại giống như nhận ra cảm giác này hắn đã từng gặp ở đâu đó.

Giờ khắc này, trong lòng hắn nổi lên một dục vọng... Hắn muốn nàng! Muốn nàng chỉ là của hắn! Trừ hắn ra, không ai được phép đụng vào nàng!

Cho đến khi sắc trời đã tối, Nam Cung Kiệt cũng không quay trở về phòng.

Nam Cung Kiệt không nói cho nàng biết cần sửa soạn giấy tờ nào, nàng đành phải đem toàn bộ dọn dẹp lại từ đầu đến cuối.

Bữa tối đã qua lâu, vừa mệt vừa mỏi lưng, nàng định trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, thì thấy Thái tổng quản gõ cửa.

“Tiểu Phúc, hóa ra cháu ở đây, trang chủ mới sai người tìm cháu, nghe nói là có chuyện muốn hỏi cháu.”

Tiền Tiểu Phúc không hiểu có chuyện gì mà Nam Cung Kiệt muốn tìm nàng, lúc này nàng vừa mệt lại đói, chỉ nghĩ muốn ăn thật no sau đó tắm rửa lên giường ngủ một giấc thật ngon, nhưng chủ tử đã chỉ đích danh, ai dám trái lệnh, đây cùng là quy củ Nam Cung Kiệt đặt ra.

Trong lòng tuy rằng không tình nguyện nhưng nàng vẫn đến trước cửa phòng Nam Cung Kiệt, gõ cửa;” Trang chủ, nô tỳ là Tiểu Phúc không biết người có điều gì tìm nô tỳ ạ”

Một lúc lâu sau, bên trong vẫn không có tiếng động, nàng cẩn thận gõ lại cửa nhưng vẫn không ai đáp lại. Nhíu mày, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Nam Cung Kiệt, nàng đã từng đến đây mấy lần, mọi thứ trong phòng đều bày trí lộng lẫy xa hoa, khiến người ta cảm thấy thán phục.

Chỉ có điều trong phòng lại không thấy ai. Kỳ quái, rõ ràng Thái tổng quản nói Nam Cung Kiệt ở trong này mà!

Ngay tại nàng muốn rời đi, từ phòng ngủ được che bởi bức bình phòng truyền đến một giọng điệu trầm ấm.

“Tiểu Phúc hả?” Đang khi mở miệng nói chuyện còn kèm theo một ít tiếng nước róc rách.

“Nô tỳ nghe Thái tổng quản nói người gọi nô tỳ có chuyện?” Nguyên lai hắn ở đằng sau tấm bình phòng tắm rửa.

“Đúng là có một số việc, cũng hiểu tại sao từ lần ngươi đem cỏ Tiên Nhạc trên núi trở về, trên người ta lâu lâu có đôi chỗ ngứa, không biết có phải đó là do Tiên Nhạc cỏ chưa trị tận gốc hay không, cho nên ta mới sai Thái tổng quản gọi ngươi tới xem.”

Bệnh cũ tái phát? Tiền Tiểu Phúc không khỏi lo lắng liền vội vàng đi tới: “Sẽ không đâu trang chủ, cỏ Tiên nhạc chỉ là một loại thảo dược rất bình thường, hơn nữa... Á... A... A”.

Vừa đi qua bức bình phong, nàng liền nhìn thấy Nam Cung Kiệt thân thể trần truồng, đang ngâm mình trong thùng gỗ, trên mặt nước còn toả ra hơi nóng.

Tóc dài được xoã xuống, lọn tóc ướt đẫm nước, hai gò má phiếm hồng không khỏi khiến người ta mê người.

Mặc dù trước kia, nàng và Thanh Cách từng có nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh như thế này thật không khỏi khiến nàng giật mình.

Nàng ổn định lại tinh thần, quay người từ từ bước trở ra ngoài bức bình phong: “Trang chủ vừa mới nói... Từ lúc dùng cỏ Tiên Nhạc xong thì có cảm giác ngứa trên da, trên người... Lâu lâu có cảm giác ngứa giống hệt như bệnh sởi?.”

“Không hẳn như thế, loại ngứa này thật giống như từ trong cơ thể ra, nếu nhìn bên ngoài thì không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.”

“Chẳng lẽ, thể chất trang chủ cùng người bình thường lại bất đồng đến vậy ư, cho nên dù có sử dụng cỏ Tiên Nhạc cong thì thân thể vẫn còn cảm giác ngứa?”

Tiền Tiểu Phúc sở dĩ biết được dùng cỏ Tiên Nhạc có thể trị được những nốt ban đỏ cũng đều là dựa vào phương thuốc dân gian nơi nông thôn, còn về phần tác dụng phụ của nó thì nàng chưa từng nghe qua.

Nghe Nam Cung Kiệt nói như vậy, nàng không khỏi bắt đầu lo lắng, không để ý nam nữ thụ thụ bất thân đến bên thùng gỗ, tinh tế quan sát da thịt của hắn qua làn hơi nước bốc lên nghi ngút.

May mắn là trong thùng tắm rải rất nhiều cánh hoa làm cho nàng không nhìn thấy rõ nhiều “cảnh đẹp” cho lắm.

Nam Cung Kiệt rất thản nhiên cho nàng xem xét, cũng thản nhiên ném cho nàng một chiếc khăn tắm: “Xem cũng vô dụng, ngươi mau giúp ta kỳ cọ”.

Hắn mãnh liệt muốn nàng! Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn quyết định lựa chọn biện pháp cứng rắn này.

Đã là một cô nương thì luôn chú trọng danh tiết, nếu như vậy, đầu tiên phải làm cho nàng mất đi trong trắng, toàn thân nàng đều là của hắn, đến lúc đó nàng sẽ...

Nghĩ tới đây, đáy lòng Nam Cung Kiệt không khỏi một hồi thoải mái. Hắn cực mong chờ chuyện gì sẽ kế tiếp.

Tiền Tiểu Phúc bất mãn tiếp nhận khăn tắm. Có lầm hay không, nàng không phải hạ nhân phụ trách hầu hạ hắn tắm, dựa vào cái gì hắn bắt nàng kỳ cọ thân thể.

Không phải hắn nói thân thể ngứa hay sao? Đã ngứa thì chà vài cái có tác dụng gì?

Thấy hắn dương dương tự đắc, thoải mái tựa vào thành thùng tắm, vẻ mặt chờ đợi nàng hầu hạ, thật sự là một chút cũng không giống người đang khó chịu vì bị ngứa.

Cho dù nàng có ngu ngốc mấy, giờ phút này cũng biết được, sở dĩ Nam Cung Kiệt sử dụng chiêu bài này, nhất định nhìn nàng không vừa mắt, nên mượn cơ hội này chỉnh nàng.

Thật đáng ghét, rõ ràng hắn nói cho phép nàng nghỉ ngơi một ngày, vậy mà bây giờ bị hắn gọi đến đây, lại còn làm thị nữ chà lưng nữa chứ.

Khuôn mặt Tiền Tiểu Phúc trầm xuống, trề môi nói: “Trang chủ, người ngứa ở đâu ạ?”

“Toàn thân đều ngứa!” Hắn vui vẻ, không nhanh không chậm trả lời, dù sao lúc trước thuốc là do nàng tìm về, bây giời bắt nàng chịu trách nhiệm là điều đương nhiên.

“Phải có chỗ ngứa cố định chứ”

“Lúc này, ngứa ở đây” Theo lời nói, đôi tay thon dài ngâm trong nước giơ trước mặt Tiền Tiểu Phúc, trên đó còn đọng nước đang nhỏ giọt rơi xuống đất.

Nàng xem xét. Chỉ thấy trên cánh tay hắn có để lại vết sẹo dấu răng, dấu răng tuy mờ nhưng ngâm trong nước, nên hiện lên hết sức rõ ràng.

Trong đầu, đột nhiên nhớ lại mấy tháng trước, tại một gian tửu phường, hai người đã hứa hẹn với nhau, cùng nhau tâm sự, hắn cam đoan rằng đời này kiếp này sẽ không phụ nàng.

Mà tính nàng vốn trẻ con, không chịu tin tưởng, nên cắn cho hắn một ngụm: “Lời nói không chính xác bằng dấu răng này, đây là vật chứng chứng minh huynh đồng ý những yêu cầu của muội.”

Nhưng giờ đây, hắn chẳng những phụ nàng, mà kí ức giữa bọn họ giống như bị xoá mất.

Nam Cung Kiệt thấy nàng ngơ ngẩn hồi lâu, cảm thấy kì quái: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Còn không mau qua đây hầu hạ.”

Tiền Tiểu Phúc chăm chú nhìn vào tay hắn: “Nô tỳ ... Nô tỳ nhìn thấy trên cánh tay trang chủ có dấu hàm răng hơi mờ, cảm thấy có chút tò mò, dấu răng này là do ai cắn?”

Nghe vậy, Nam Cung Kiệt lại dùng ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm vào dấu răng: “Ngươi không nói ta cũng không phát hiện nơi này có dấu răng, chẳng lẽ khi còn bé trong phủ nuôi chó nên bị cắn chăng?”

Hắn nói chưa dứt lời, một câu chó cắn thiếu chút nữa khiến Tiền Tiểu Phúc giận điên lên.

Chó? Tên nam nhân chết tiệt này, dấu răng này rõ ràng là nàng cắn!

Bị hắn chọc tức, nàng xắn tay áo lên, cầm cánh tay hắn, ra sức chà vật dùng để kì cọ “xoạt” “xoạt” “xoạt”, giống như muốn làm hắn bong một lớp da.

Nam Cung Kiệt bị tiểu nha đầu dùng sức chà mạnh như vậy, nhíu mày” Này! Rất đau... Này, ngươi có thể nhẹ tay một chút được không?”

“Trang chủ, ngài không phải vừa nói toàn thân chỗ nào cũng đều ngứa hay sao? Rất có thể đây là di chứng của cỏ Tiên Nhạc, mà Tiểu Phúc lại rất sợ gánh trách nhiệm, trang chủ, ngài đừng lo lắng, Tiểu Phúc sẽ giúp người tẩyửa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài!”

Vừa nói, tay nàng càng tăng thêm lực đạo. Cho dù Nam Cung Kiệt da có dày đến mấy thì cũng bị nàng chà đến độ nhíu mày liên tục.

Hắn muốn nói cho nàng biết, hắn không có ngứa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn qua làn hơi nước nóng bốc lên, càng thêm đỏ mà nhu mì, đôi mắt long lanh linh động. Chỉ ngắm nhìn đơn giản như vậy, cũng đã thấy trong người có cảm giác khó chịu, trong lòng giống như đang có lửa thiêu đốt.

Ngay lúc tay của nàng chà xuống vùng ngực, Nam Cung Kiệt không sao ức chế không nổi dục vọng trong cơ thể mình, một tay kéo nàng ôm vào trong thùng tắm, lập tức nước tràn ra hơn một nửa.

Hành động bất ngờ này của hắn khiến nàng giật mình, không để nàng có cơ hội ổn định lại tinh thần, đôi môi đã bị hắn dùng lực hôn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.