Nữ Quái Kiêm Nữ Phụ

Chương 13: Chương 13




------- Hình trên là Tống Ngư Ngọc , tại vì mang danh hoa khôi của trường nên đẹp một tí------------☺

Sau khi tan học cô đi thẳng về nhà, cô cũng không thể tin được là hôm nay lại gặp được người mà cô không muốn gặp nhất, lúc nhìn vào cô ta tim cô như thắc lại, nhưng có lẽ là bản thân của thân chủ này giỏi che dấu đi. Cô vào tới nhà chỉ nói lời chào mọi người rồi đi thẳng lên phòng, cô ngã người ra cái giường mềm mại, mắt cô bắt đầu nặng trĩu, nhắm mắt lại cô chiềm vào giất ngủ sâu.

--------------- Tối đến a~~ --------------

*cốc cốc* tiếng gõ cửa từ ngoài chuyền vào, một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

“ Băng nhi mau mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm thôi, lão gia sắp về rồi.”

Cô mơ màng nghe được tiếng gọi của Trịnh thúc, bất ngồi dậy nói vọng ra.

“ Dạ con xuống liền, thúc cứ xuống trước đi.”

Sau khi nghe cô nói xong Trịnh thúc cũng không nói gì đi xuống lầu chuẩn bị thức ăn.

Cô mệt mỏi xoa đầu, nhìn đồng hồ bây giờ đã được 8h50', cô lẩm bẩm ' trễ vậy rồi sao, không ngờ chỉ chợp mắt chút xiếu thôi mà, aiii đi tắm thôi'.

Sau khi tắm xong vẫn cứ cái tật không bỏ cô quấn khẳng tắm ra lấy đồ mặc vào, vì đang ở nhà nên cô diện một bộ đồ bộ hình gấu con rất dễ thương, tóc chưa lau khô rối tung trên vai. Sau khi thay xong đi xuống lầu cũng vừa lúc gia gia về tới, cô chạy lại ôm ông, ông đưa túi cho cô người hầu sau đó xoay sáng cô nói.

“ Băng nhi người ta mồ hôi con đừng ôm sẽ bẩn đấy.”

Cô nủng nịu chu chu mỏ nói.

“ Có sao đâu gia gia, người thật là làm sao bẩn được cơ chứ người gia gia rất sạch a~~.”

Ông chỉ biết cười xoa đầu cô.

Cô và ông ngồi vào bàn ăn, thức ăn đã được dọn sẵn, đều là những món mà cô thích.

“ Oa~ ngon quá gia gia, nào người ăn thử món này rất tốt cho xưởng cốt.”

“ Ân ngon thì ăn nhiều một tí, nhìn qua nhìn lại chỉ toàn da bọc xương thôi.”

“ Có đâu gia gia rõ ràng là thân thể con rất chuẩn nga~~.”

“ Thôi được, thôi được, Băng nhi của ta là đẹp nhất a~~, mà hôm nay đi học thế nào hử cháu.”

Cô đang ăn thì hơi khựng người lại, nhưng nhanh chóng cười xòa nói.

“ Tốt rất tốt ạ.”

Ông nhìn thấy mặt cô hơi kỳ lạ, nhưng ông cũng không hỏi, nếu cháu của ông không muốn nói thì ông không ép.

“ Ưm vậy là được rồi, nhưng có chuyện gì thì cháu cứ nói với ông, ta sẽ thay cháu xử lý.”

Mọi người xung quanh cũng đều tán đồng với ông, giống như là có thể bất chấp mọi việc để giúp cô.

Cô thấy vậy thì ấm áp trong lòng, ở lúc trước tất cả mọi việc đều một tay cô sắp xếp, có mấy ai chịu đứng ra thay cô chứ, nhưng cô đã quyết tâm rồi sẽ bảo vệ họ sẽ không làm cho họ phiền lòng mà.

“ Vâng gia gia, mọi người con cảm ơn rất nhiều.”

“ Đồ ngốc cảm ơn cái gì chứ chả phải chúng ta đều là người một nhà sao.”

Cô cười trong hạnh phúc, bữa cơm kết thúc bằng một sự ngọt ngào.

“ Băng nhi tới phòng khách, ta nói chuyện với con một lúc.”

“ Dạ.”

--------------- Tại phòng khách ------------

“ Gia gia người có gì muốn nói với con sao.”

“ Ta kêu con lên đây để đưa cho con tấm thiệp của Đoàn thị, Tối ngày mai ta bận nên không thể đi được, nhưng trong buổi tiệc đó có....”

Ông ngập ngừng không nói, cô cắt lời ông.

“ Con biết là có bọn người đó mà gia gia.”

“ Vậy con không đi cũng được, Ta không ép con.”

“ Đi, nhất định phải đi chứ, sao lại không đi được, nếu không đi thì người khó mà giao hảo với Đoàn thị nga~~, còn bọn họ thì có liên qua gì tới con chứ, nên tại sao con không đi được.”

“ Nhưng.... Thôi tùy con vậy.”

“ Ân gia gia người ngủ sớm đi, chúc người ngủ ngon.”

“ Ừm, con ngủ ngon.”

Cô về phòng ngủ, móc điện thoại ra, gọi cho một người, là người ban duy nhất cô vừa mới quen, là một người mà cô không ngờ tới sẽ làm bạn với cô.

“ Nè Liên nhi à mai rảnh không.”

Ai đó ở bên đầu dây khia vừa mới tắm xong thấy số của cô liền vội vả chạy lại bắt máy.

“ Rảnh, tất nhiên rất rảnh.”

“ Vậy mai đi mua đồ với tui nha.”

“ Được thôi 8h50 gặp nhau ở khu mua sắm T.H mà mai cục cưng cũng đi dự tiệc ở Đoàn gia hả.”

“ đừng có mà gọi tớ làm cục cưng nữa, nghe nổi cả da gà, cậu cũng đi à.”

“ Ưm mình có đi.”

“ Vậy mai gặp nga~ *óap~~* tớ buồn ngủ quá, ngủ ngon.”

“ ừm mai gặp, ngủ ngon nha cục cưng.”

Cô tắt máy lại tiếp tục đi đánh cờ với chu công. Còn người bên khi mỉm cười ôn nhu sau đó cất điện thoại, chiềm vào giất mộng đẹp.

-------------- 8h50 ngày hôm sau----------

Cô bước xuống xe đứng chờ Thoại Liên, bỗng từ đằng xa cô thấy có một bóng người quen quen, nhìn mà cô cứ tưởng là anh sinh đôi của Thoại Liên, thân ảnh đó trên tay cầm một bọc đồ, chạy nhanh vào khu mua sắm.

Cô thấy hơi kỳ lạ, móc điện thoại ra gọi cho Thoại Liên.

“ Nè Liên nhi cậu tới chưa vậy sao lâu quá.”

“ tớ sắp tới rồi đợi tớ một tý.”

Khoảng chừng 3' sau cô thấy Thoại Liên quần áo xộc xệch chạy tới.

“ Xin lỗi cục cưng tớ tới trễ.”

“ Ưm không sao, mà cậu có anh song sinh không vậy.”

“ không.... không có, anh trai thì tớ có 2 người còn về anh song sinh thì không hề.”

“ Ưm vậy sao, tớ nói cho cậu nghe hồi nãy tớ thấy một người là con trai mà giống y chan cậu, chỉ khác có tóc ngắn và đồ nam thôi.”

“ Vậy. ... Vậy sao chắt là người giống người.”

“ Oh chắt là vậy, thôi chúng ta vào thôi.”

“Ưm.”

Cô và Thoại Liên đi vòng vòng khu mua sắm, cô bị Thoại Liên hết bắc thử cái này tới thử cái kia, cô bị quay như chong chóng, vì lo không nhìn đường nên cô va vào ai đó......

Hết nga~~ 😩😩 ta đã phải thức khuya để viết chap này a mặc dù ko được hay lắm.😖😖~~~ cầu nhận xét.😊😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.