Vẫn như mọi khi vào sáng sớm, cô lại lê lếch cái thân lười biết của mình tới trường.
Sau khi bước vào lớp, đặt cặp xuống bàn, cô thấy hơi kỳ lạ là tại sao lại không thấy Thoại Liên đâu hết. Cô đưa tay chạm vai lớp trưởng ngồi kế bên cô hỏi.
“ Này Mẫn Hạ lớp trưởng, hôm nay Thoại Liên không đi học sao, sao tôi không thấy cậu ấy.”
“ À Thoại Liên đồng học đã xuống câu lạc bộ kịch rồi cậu không biết sao.”
“ Hả? Câu lạc bộ kịch ư??”
“ Đúng vậy vì sắp tới là Lễ hội thành lập trường, nên câu ấy đã xuống bàn giao một số truyện với hội trưởng club của họ.”
Vì trong truyện có phần nói là nữ chính có tham gia nhiều club nên cô không lấy làm lạ
“ À ra là vậy, vậy cậu chỉ cho mình đi tới đó đi.”
“ À, ừm để tớ đưa cậu đi, dù sao tớ... tớ .... cũng là thành viên của club kịch mà.”
Cô bất ngờ nhìn cậu bạn thư sinh, à không phải nói là cậu bạn chuẩn chất mọt sách ngày trước mặt, ừm phải nói sao nhỉ, chiều cao, cao hơn cô một cái đầu khoảng 1m83 cũng gọi là người có chiều cao hoàng hảo chuẩn người mẫu, nhưng mà nhìn quần áo rộng thùng thình che hết body, tóc để mái ngố che nữa mặt, mắt kính dày cộm, nhìn cậu ta mà cô hoài nghi nghỉ,' thật sự là cậu ấy được chọn làm trong đội kịch sao.'
“ À vậy sao, vậy phiền cậu rồi lớp trưởng.”
“ ưm không có gì.
----------------- trên hành lang -------------
Cô đi sau Mẫn Hạ, mắt cô cứ nhìn chầm chầm vào người cậu đánh giá từng chi tiết, cậu ta hình như cảm giác được cái nhìn xuyên thấu của cô mà lạnh sống lưng. Cô quay qua cậu hỏi ngu.
“ Này Mẫn Hạ lớp trưởng, cho tớ hỏi cái này với, cậu thật sự làm trong tổ kịch sao?.”
Cậu ta dường như hiểu được ý trong của cô, cậu ta tay rải đầu nói.
“ À ưm thật ra tớ chỉ được nhận để quét dọn và dựng cảnh lúc mọi người diễn trong đó thôi.”
“ À ra vậy, cậu vào đó là vì ước mơ hay là vì có người nào mà cậu để ý trong đó vậy.”
Mặt dù tóc che đi nữa khuông mặt, nhưng cô vẫn thấy dấu đỏ đỏ trên mang tai.
“ À, ừm lúc đầu là vì đam mê là diễn, nhưng sau đó được nhận vào à tớ... tớ có thích một cô gái, nên tớ đã cố gắng giúp đởn mọi người rất nhiều, nhưng tớ tài năng không có ngoại hình cũng không... cho nên. .., À thôi tới rồi chúng ta vào thôi.”
Cô còn muốn hỏi cậu ta một vài điều nữa, nhưng mà đã tới trước cửa của club kịch nên cô và Mẫn Hạ đi vào luôn.
Vừa bước vào trước mặt cô là một căn phòng dụng cụ diễn xuất để rãi rác khắp nơi, có khoảng 20 mấy thành viên tham gia đội kịch, mặt nhìn chăm chú vào tờ kịch bản học rồi làm động tác này nọ.
Cô còn chưa kiệp nhìn ngắm xung quanh hết, thì một bóng đen che khuất đi tầm nhìn của cô.
“ Oa~~ em là người muốn gia nhập club kịch sao, trông em thật dễ thương.”
“ À .... tôi....”
Cô còn chưa kịp nói hết lại bị cắt lời.
“ Anh là Nghiêm Lập, là hội trưởng của club này, rất hoàng nghênh được chào đón em.”
* cốp*
“ Tránh xa cục cưng của ta ra cái tên Lập lầy lội kia. “
“ Á úi đau quá, Liên lung linh à muội thật ác độc nga~~.”
Cô bây giờ chả hiểu cái mô tê gì hết, cái gì mà Lập lầy lội, cái gì mà Liên lung linh, nếu mà cô tham gia câu lạc bộ này chắc họ sẽ đổi tên cô thành Băng be bét luôn quá.
“ Cụ cưng à em tới đây tìm ta sao.”
“ Thôi cái giọng bợm trợ đó của cậu đi, à mà mọi người đang đóng vở kịch gì vậy.”
“ À là vở Chiếc giày của Hoàng Tử và mụ phù Thủy ngủ trong rừng.”
Khóe môi cô giật giật.
“ À nghe hấp dẫn ghê.”
“ những mà khổ nổi là thiếu 2 nhân vật không có người đóng.”
Vừa nói thoại Liên vừa nhìn cô đầy ẩn ý.
“ Vậy sao, đột nhiên nhớ ra là tớ có chuyện rồi tạm biệt nhé.”
* hức hức*
“ Oa~~ ta thật khổ quá mà có đúng một người bạn thân mà cũng không chiệu giúp ta.”
Thoại Liên bắt đầu dùng chiêu nước mắt cái sấu với cô, cuộc đời này cô không sợ thứ gì, chỉ sợ ngoài mỗi thứ mè nheo của Thoại Liên thôi.
“ Ầy được rồi, nhưng với một điều kiện.”
“ Điều kiện gì, cậu cứ nói.”
“ À cho cậu bạn kế bên vào diễn chung nữa thế nào.”
“ À hả cho cậu ấy đóng vài linh canh cũng không tệ dù sao bọn tớ cũng đang thiếu người.”
“ Được vậy quyết định vậy đi, thế nào nên cảm ơn tôi không cậu bạn.”
Thấy người kế bên vẫn không có phản ứng cô lấy làm lạ, nhìn qua thì thấy cậu ta cứ nhìn chầm chầm vào cô gái xinh đẹp đang đọc thoại ở cách đây không xa. Cô thấy vậy thì mỉm cười, ' chắc đây là người mà cậu ta để ý.
Vậy là mọi chuyện xong xui, mà hình như cô quên gì phải không nhỉ.......
Hết a~
2 ngày mái ta sẽ bù chạp.😁😁