Edit: nhuandong
Suy nghĩ một đêm, trằn trọc cả đêm. Ngày hôm sau, tôi với cặp mắt hơi sưng đỏ đi thẳng tới Tri thư viện.
Trước khi đi, tôi đi đi lại lại trong phủ suy tính không bết nên tìm cái lý
do gì, cuối cùng đành phải cầu Trương lão đầu làm mấy mẻ bánh ngọt mới
cho tôi mang đi.
Trương lão đầu ngẩng đầu lên giữa màn hơi sương
mù của nồi chưng cách thủy, râu ria hoa râm run vui vẻ, giọng nói lớn từ trong bụi râu ria xông tới: “Thái chiêu tự mình đến nói, cũng chỉ có
Trương lão đầu ta tự mình làm bánh ngọt.”
Tôi cười khan nói: “Tự nhiên tự nhiên.”
Mặc dù câu nói của Trương lão đầu mang theo trào phúng nhưng cũng coi như
là người tốt, chỉ cần nịnh nọt tay nghề của hắn, yêu cầu khó hơn nữa
cũng giúp ngươi làm cho xong.
Tỷ như ngày hôm nay, tôi nhắc nhở một câu: “Đưa cho nhóm thư sinh, làm đơn giản một chút.”
Ánh mắt Trương lão đầu sáng lên, nói: “Thư sinh? Là đám tiểu tử thi đình lần trước?”
Tôi cười nói: “Còn quan trọng hơn cái đó, đều là đại tài tử Tri thư viện
đương triều. Cho nên nói chỉ có thể đến cầu Trương lão đầu ngươi.”
Lần bày “Đình đình cao” trong cuộc thi đình trước, sau khi ăn xong các thư
sinh ăn xong đều vô cùng khen ngợi. Có một thí sinh tới từ Miên thành,
tên là Tằng Duyệt, lên đại điện Kim Loan, trong miệng là “Đình đình
cao”, nước mắt giàn giụa. Nghe nói lập tức văn ngôn bay ra, chuyển động
ngòi bút như bay, lưu loát, là một trong ba người đầu tiên nộp bài thi,
cuối cùng trúng đệ tứ danh.
Sau lại có tin đồn đồn ra, Tằng Duyệt này, nghe nói tổ tiên hắn cung từng đảm nhiệm quan viên triều ta, đáng
tiếc sầu não thất bại, đến cuối cùng khi qua đời cũng chỉ được làm tiểu
quan thất phẩm. Tằng gia chỉ có một vị làm quan này, nhưng ông lại thanh liêm,ông vừa chết, Tằng gia lập tức nghèo khổ. Tằng Duyệt khi còn bé,
đọc sách vô cùng khó khăn. Tằng lão mẫu thân làm thuê trợ giúp chi phí
gia đình, tạo điều kiện cho Tằng Duyệt đọc sách, trên dưới cả nhà đều
trông cậy vào một mình Tằng Duyệt nên người.
Trên điện Kim Loan,
hương thơm say mềm, ngọt ngào của “Đình đình cao” chẳng lẽ đã khiến Tằng Duyệt nhớ đến lão mẫu thân trong nhà, quần áo đơn bạc trong đêm lạnh?
Một trong ba vị chủ khảo trong kỳ thi hội, Tri gián viện chính sử Thẩm Như
Lượng thấy bài thi thi đình của Tằng Duyệt, khao khát cầu người tài, ở
trên triều nói thẳng với hoàng thượng muốn Tằng Duyệt đến Tri gián viện.
Thánh thượng đương nhiên không cho phép ngay tại đó.
Ai ngờ ngay trong đêm đó, Thẩm Như Lượng viết một bản tấu tấu lên với
Thánh thượng, lời lẽ khẩn thiết nhắc lại ý muốn Tằng Duyệt đến làm dưới
tay của hắn.
Hoàng thượng lập tức đánh gãy ý của hắn trong mấy ngày.
Cuối cùng Thẩm Như Lượng nóng vội, lại đề cập đến chuyện này trong một buổi lên triều.
Nghe nói thánh thượng nghe Thẩm Như Lượng tấu, nghiêng người trên ghế rồng,
lười biếng cười nói: “Cuộc thi đình trang nghiêm, hắn lại có thể lệ rơi
không ngừng. Một tiểu tử hay khóc sao có thể đảm đương trách nhiệm can
gián thẳng thắn nặng nề này? Thẩm ái khanh, Tri gián viện chức trách
trọng đại, hi vọng ái khanh không phụ trông mong của trẫm, sĩ khí trọng trấn của Tri gián viện năm đó, theo trợ giúp trẫm tu chỉnh triều
cương.”
Sắc mặt Thẩm Như Lượng trắng bệch, từ đó không hề nói tới chuyện này nữa.
Tằng Duyệt đó, cuối cùng bị Tri thư viện lĩnh đi.
Trương lão đầu trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, lập tức vung hai tay bắt đầu làm. Hai lồng bánh hấp màu hồng, thả vừng và cây bạch quả, bánh hấp màu hồng trên màu xanh lá cây, cùng với hoa văn màu đen tỉ mỉ khắc xung
quanh, nhìn kỹ bên dưới thì ra là chữ “Thư”.
Tôi không khỏi khen ngợi: “Qua tuyệt vời quá tuyệt vời.”
Trương lão đầu vân vê chòm râu, vô cùng tự đắc.
Tôi liền cầm hay lồng bánh hấp đi tới Tri thư viện.
Chân phải vừa bước vào cửa chính của Tri thư viện, chân trái liền bị một âm
thanh mà tôi vô cùng không muốn nghe thấy gọi lại: “Thái chiêu đại
nhân?”
Tôi lùi chân phải về, cung cung kính kính đứng, một thân màu đen dừng lại ở trước mắt tôi.
Tôi hành lễ, nói: “Hạ qan thỉnh an Lục điện hạ.”
Cảnh Nhiên lắc quạt giấy không chút để ý nói: “Ừ, ngươi tình Mạnh Khách?”
Tôi cười nói: “Chỉ là mới làm mấy cái bánh ngọt, đưa cho Mạnh Khách nếm thử một chút.”
Hắn nói: “Lần này lại làm cái gì? Có thể có cái tên rất hay?”
Tôi lắc đầu một cái: “Còn chưa kịp. Cũng không biết có hợp với khẩu vị của đại nhân không.”
Cảnh Nhiên “Hừ” một tiếng, nói: “Có thể cho ta nếm thử một chút không?”
Tôi cười nói: “Tự nhiên tự nhiên. Chỉ là nơi này gió lớn, vương gia không
ngại cùng nhau đi vào bên trong chứ? Hạ quan biết Mạnh đại nhân có trà
Long Tĩnh thượng hạng.”
Cảnh Nhiên thu lại: “Được.”
Mạnh Khách không có ở đây, quan lại quen thuộc Tri thư viện mang chúng ta tới hậu viện chờ đợi.
Không coi là phòng khách nhỏ, nhưng bởi vì có hai người tôi và Cảnh Nhiên, hơi có vẻ nhỏ hẹp.
Tôi duy trì cười một tiếng, mở hai lồng bánh hấp ra, cười nói với Cảnh Nhiên: “Vương gia, trước nếm thử một chút?”
Cảnh Nhiên phối hợp uống trà, nói: “Không vội.”
Sau đó liền không nói một lời, rót từng ly từng ly trà vào bụng.
Rốt cuộc Cảnh Nhiên ngồi không yên, đi tới góc tương, đưa lưng về phía tôi, gẩy dây đàn đàn cổ treo trên đó, lạch cạnh leng keng.
Tiếng đàn hỗn loạn, rất dễ gợi lên chuyện cũ.
Tôi nhớ được có một mùa xuân, ngày sinh của thánh thượng, bày tiệc rượu ở
Ngự hoa viện thưởng Hải đường, các hoàng tử đều tiến lên dâng tặng quà
chúc thọ. Cảnh Thành dâng tặng bài thơ mình viết. Cảnh Phi dâng lên ngọc thạch điêu khắc tuấn mã chạy vô cùng sinh động được hắn mua lại của
thương nhân từ Tây Cương. Cảnh Chỉ dâng lên chính là vật trang trí tháp Bát bảo lưu ly, ánh sáng rực rỡ. Đến phiên Cảnh Nhiên, nói là học cổ
cầm muốn gảy lên.
Cảnh Nhiên thản nhiên ngồi giữa tiệc rượu, gảy một khúc nhạc dân gian, làm cho không khí cả tiệc rượu đều là vui mừng.
Khúc xong, Cảnh Chỉ liền kêu lên một tiếng “Tốt”, tất cả mọi người đều lớn tiếng khen hay.
Hoàng thượng vươn tay lấy một quả nho, ném vào trong miệng, nói: “Nhạc phong
tục của dân gian, tuy ý tứ hoàng gia và dân đều cùng vui mừng, nhưng dù
sao cũng nông cạn. Trình diễn những thứ này, không khỏi sẽ làm mất thể
diện tôn nghiêm của hoàng tử hoàng tôn.”
Nhất thời an tĩnh.
Lại nghe được Cảnh Nhiên nhẹ nhàng nói: “Nhi thần cũng chuẩn bị một bài khác, có thể dâng lên cho phụ hoàng hay không?”
Thánh thượng đồng ý.
Cảnh Nhiên lại lạch cạch leng keng gảy dây, lần này chính là Dương xuân bạch tuyết, ý tứ có chút uyên thâm rất ít người hiểu.
Khúc xong, khắp nơi vẫn an tĩnh.
Một lát sau, người nọ đang ngồi ở trên rốt cuộc nói: “Ừ, cái này không tệ.
Thưởng. Sự phụ nhạc công của con cũng dạy tốt, thưởng tiền, bốn trăm
lượng.”
Cảnh Nhiên lại quỳ tấu nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho là,
dạy cho nhi thần kỹ năng đánh đàn bất quá chỉ là một nhạc công trong
phường nhạc, tuy kỹ năng đánh đàn xuất sắc, nhưng vẫn không gia nhập
vào, nơi tấu nhạc, cũng chỉ có thể là nơi thiên gia trong cung ngắm cảnh giải trí. Nhi thần nghe nói ngày hôm trước thư sinh Tri thư viện sáng
tác thi từ chúc thọ phụ hoàng, mỗi người đều chỉ được ban thưởng một
trăm lượng. Nếu hôm nay trọng thưởng nhạc công, chỉ sợ các thư sinh sẽ
nảy ra oán giận, oán giận thiên gia làm đảo lộn tôn ti. Chỉ cần cho hắn
mấy chục lượng là đủ rồi.”
Hoàng thượng nghe, cười ha ha nói: “Nói không sai.”
Cuối cùng nhạc công này cũng không có nửa điểm ban thưởng.
Sau nhóm cung nhân đều nói, mấy vị hoàng tử của đương kim thánh thượng thật sự rất khó lường, một người so với một người, càng so ý định càng tính
toán hơn.
Mỗi lần tôi lại nhìn thấy Cảnh Nhiên, trong lòng cũng có cám giác lạnh lẽo.
Lại đợi qua thời gian một nén nhang, tôi thật sự cũng ngồi không yên, nói với Cảnh Nhiên một tiếng, ra ngoài đi dạo.
Mới vừa ra đến cửa, ở khúc quanh cuối hành lang, liền bị một bóng dáng xanh miết cùng với một tiếng gọi trẻ trung cản lại:
“Hạ quan Tằng Duyệt, đặc biết tới bái kiến thái chiêu đại nhân.”