Dược liệu Cảnh Phi
đưa từ Miên thành được bao bọc tỉ mỉ. Cũng giống như những lần trước,
mỗi loại dược liệu đều được bọc trong một bọc, bên trên có một tờ giấy
nhỏ, phía trên tỉ mỉ viết thời gian hái dược liệu, cân nặng, đặc biệt
nói rõ. Bút tích tỉ mỉ tinh xảo của Cảnh Phi, thẳng hàng chỉnh tề, xưa
nay rất được kim thượng khen, cũng không giống tác phong thường ngày của vương gia phong lưu.
Tôi từ xưa đến nay hết sức yên tâm với sự
suy tính chu đáo này của Cảnh Phi. Ví dụ như mở một bọc ra, Cảnh Phi
viết: “Sơ oa này 100 chỉ*, đều được hái vào tháng ba năm ngoái. Giờ tuất mỗi đêm, lấy năm chỉ, nấu đến khi chỉ còn một chén nước, thêm lượng
đường đỏ vừa đủ uống khi còn nóng. Liên tục trong nửa tháng, trong lúc
dùng kị vật cay.”
*chỉ: mười chỉ bằng 1 lượng.
Đêm đó, ta dựa theo lượng đã chia, tự mình ở dưới phòng bếp sắc thuốc.
Mùi thơm của sơ oa vô cùng dễ ngửi. Sơ oa Đại Cảnh, thực xứng với đồ tốt
của Ly Châu. Mặc dù sơ oa đã sớm trở thành cống phẩm của Ly Châu, hàng
năm hoàng hậu ban cho Cảnh Thành không ít, nhưng theo bệnh tình của Cảnh Thành, trên thực tế là nên dùng nhiều hơn một chút. Nhưng Cảnh Thành sợ khiến hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng, luôn thu mua Trương thái y, để cho ông báo ít đi. Lượng chưa đủ, Cảnh Phi trực tiếp lấy ở Miên thành.
Sinh trưởng ở Miên thành, mặc dù không bằng cống phẩm của Ly Châu, nhưng cũng coi như là chất lượng. Huống chi sơ ổ của Miên thành tự có dược
tính đặc thù, cần phải dùng chung với đường đỏ. Sau khi ăn vào, so với
dùng sơ oa của Ly Châu, dường như Cảnh Thành thoải mái thư sướng hơn
chút.
Phương thuốc của Thái y viện, không biết sao, không có thêm mục đường đỏ này. Nhưng lần đầu tiên Cảnh Phi đưa sơ ổ từ Miên thành về thì hắn dùng chữ Khải tinh xảo tỉ mỉ viết: “Cần thêm số lượng đường đỏ
vừa phải, sẽ có hiệu quả bất phàm.”
Thuốc đã sắc tốt, tôi cẩn
thận từng li từng tí dùng vải cầm ấm thuốc lên, chậm rãi rót dược thủy
đen nhánh vào trong chén. Nhất thời trong phòng thuốc tràn ngập mùi
thuốc.
Đường đỏ. Tôi thuận tay lấy đường đỏ, đang muốn cho và trong chén thuốc thì dừng lại.
Trong phòng bếp chỉ một mình tôi, đây là vì dễ dàng sắc thuốc cho Cảnh Thành
nên đặc biệt để ra một phòng bếp chuyên dùng. Ngày thường, chỉ có mình
tôi có chìa khóa, kể cả Cảnh Thành và thái tử phi Đinh thị cũng không
biết đến tột cùng bên trong làm cái gì.
Mỗi lần sắc thuốc, tôi
đều đem dược liệu và thuốc dùng để sắc bọc lại cực kỳ kín, gió thổi
không lọt, lại đốt nhang lên, khiến người
ngoài không thể ngửi thấy mùi thuốc ở bên trong.
Không có một bóng người trong bếp, âm thanh gõ canh từ xa truyền đến. Đến giờ tuất.
Tôi vẫn chậm rãi cho đường đỏ vào trong nước thuốc, sau đó đậy nắp lại, đặt ở trong một cái giỏ, khóa chặt cửa, tự mình mang đến cho Cảnh Thành.
Cảnh Thành hắn vẫn ở trong thư phòng. Ánh nến chập chờn, chiếu rọi trên mặt
hắn.Mặt hắn tái nhợt coi như có chút huyết sắc. Trên thư án bày rất
nhiều sách, hắn nửa nghiêng nửa nằm ở trên thư án, một quyển sách được
nắm hờ trên tay, bốn chữ trên bìa mơ hồ lộ ra, không rõ ràng hiện dưới
ánh nến.
Tôi nhìn thoáng qua, chính là “ngắm cảnh ngực lãm” của Mạnh trạng nguyên cùng học sinh Tri thư viện biên soạn.
Tôi đặt thuốc ở trên thư án của hắn, nói: “Điện hạn, nên uống thuốc rồi.”
Cảnh Thành ngẩng đầu, nhìn chén thuốc một chút, nói: “Là sơ ổ?”
Tôi gật đầu.
Hắn không lên tiếng, để sách xuống, cầm chén lên, chậm rãi đùa bỡn cái muỗng trong đó.
Mùi thơi của sơ ổ càng nồng.
Đột nhiên Cảnh Thành nói: “Nha đầu, ngươi nói ta nên uống hay không nên uống?”
Hắn ho khan một tiếng, cau mày, nằm lại trên thư án, khôi phục tư thế vừa rồi.
Hàng năm đến mùa này, Cảnh Thành cần uống sơ ổ để cho mình thoải mái hơn
chút. Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi mỗi lần
đều kịp thời đưa dược liệu tới, lựa chọn tỉ mỉ, kiểm tra chất lượng, mùi thơm nồng đậm chân chính, bao bọc kín đáo, nguyên là nơi Cảnh Thành và
tôi lệ thuộc, tin tưởng.
Nhưng giờ phút này, hai chúng tôi nhìn chằm chằm chén đã sắc thành thuốc này, lại không biết xử lý nó như thế nào.
Chuyện Cảnh Phi tố cáo Đỗ Nguyên Vân, văn võ cả triều khen ngợi, hoàng thượng
và hoàng hậu cũng vui mừng, nhưng, cũng là chuyện hiện tại thái tử Cảnh
Thành kiêng kị nhất.
Trước khi có chuyện này, mặc dù Cảnh Thành
và tôi cũng liệu trước được tâm Cảnh Phi, sợ rằng tuyệt không phải đơn
giản là phong lưu vương gia không hỏi chính sự, những không không ngờ
tới thì ra hắn là một nhân vật không thể coi thường như thế.
Ký
hiệu được điêu khắc trong bình, không rõ ràng như vậy, lén lén lút lút
không thể lộ ra ngoài ánh sáng như thế, cố tình lại bị Cảnh Phi phát
hiện. Một đầu mối nho nhỏ không thu hút thậm chí cực kì buồn cười như
vậy, cư nhiên lại bị Cảnh Phi hảo hảo mà lợi dụng, một đường lên trên,
cuối cùng đánh thẳng vào đầu sỏ, một lần giăng một lưới lớn giăng trọng
thần nhiều năm chuyên tâm biên chức sa đọa. Huống chi, là sau khi hắn
cưới nữ nhi Đỗ hia.
Cảnh Phi làm những chuyện này, tâm tư kín đáo đến bậc nào, nghị lực và kiên nhẫn đến bậc nào, lực quyết đoán đến bậc nào.
Những ý định kín đáo kia, những điều coi như không có tâm này, những điều
muốn dứt là dứt này, đủ để khiến cho Cảnh Thành kinh hãi rồi.
Cảnh Thành cười khổ một tiếng, dưới ánh nến đỏ dang động, nụ cười khổ của hắn nhìn qua vô cùng quỷ dị thê lương.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nha đầu, ta không uống chén thuốc này được không?”
Tôi gật đầu một cái, cầm chén thuốc lên, dội tất cả xuống đất. Nước thuốc rơi vãi tung tóe, bắn cả vào vạt áo của tôi và Cảnh Thành, bắn cả lên trên thư án.
Mùi thơm đặc biệt của sơ ổ, nhanh chóng tràn ngập trong phòng, nhanh chóng phiêu tán không thấy nữa.
Tôi cười một tiếng với Cảnh Thành, nói: “Thái tử điện hạ không cần dùng thuốc này, tôi sẽ tìm thứ tốt khác.”
Tiếp đó, tôi lấy khăn tay ra, chậm rãi lau đi nước thuốc đọng lại trên thư
án, nói: “Còn nữa, những chuyện này, chúng ta cũng không cần phải nói
cho Duyên Hỉ vương gia biết.”