Nữ Quan Lan Châu

Chương 9: Chương 9: Vương phi




Lại chỉ nghe được Mạnh Khách nói: “Ta chỉ xem một chút thôi, còn chưa tính mua.”

Đột nhiên Cảnh Phi nói: “Nếu như vậy, đồ ta thích lại có được ngay.”

Nhớ Cảnh Phi từng nói với tôi, có một số thứ, nếu thật sự gặp được trong tình huống khắc cốt ghi tâm, cho dù mấy chục xuân hạ thu đông qua đi, vẫn luôn khắc sâu vào trong xương tủy, một buổi sáng tình cờ gặp lại, vẫn thích như cũ.

Cho nên giờ phút này, mắt Cảnh Phi chăm chú nhìn hộp mực trong tay Mạnh Khách, nhìn chằm chằm như muốn phát ra tia lửa.

Tay Mạnh Khách run lên, da mặt co rúm, nhỏ giọng nói: “Vương gia, vi thần cũng không phải là không phải vật này là không được.”

Cảnh Phi cười một tiếng, nói: “Bởi vì như vậy, bổn vương sẽ không từ chối.” Hắn quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Hôm nay cho ta mượn ít bạc, ngày khác sẽ trả ngươi.”

Tôi bĩu môi: “Trong phủ của người của hiếm gì mà không có, muốn cái này làm cái gì?”

Hắn cười nói: “Vừa rồi trong ‘Đại Phúc’ thấy một đôi bình, đã thương lượng với chưởng quỹ rồi. Trùng hợp phía trên đó cũng vẽ cảnh Tây Hồ, rất thích hợp ghép thành một đôi với hộp mực này. Mấy ngày nữa là sinh thần của hoàng hậu nương nương, không thể thiếu một phần lễ.”

Tôi nói: “Không trách được hoàng hậu nương nương thích người như vậy.”

Cảnh Phi mất mẹ từ nhỏ, được hoàng hậu nương nương nhận về cung cuả mình nuôi dưỡng, cùng lớn lên với Cảnh Thành. Hoàng hậu lão thái thái giống như mẹ ruột của hắn vậy.

Bên này Cảnh Phi thì thầm một phen với chưởng quỹ, vừa vặn thương lượng giá tiền đủ để tôi trả được.

Cảnh Phi được một phen hài lòng.

Cảnh Phi đang vui sướng dùng bọc bọc lại hộp mực, Mạnh Khách đứng ở một bên, , nhỏ giọng nói với tôi: “Đáng tiếc vương gia phải là vương gia, bằng không làm thương nhân nhất định là giàu có một phương.”

Thương nhân trọng lợi, kể cả cái lợi cực nhỏ. Đối với điểm này, chính xác Cảnh Phi vô cùng am hiểu, vả lại làm không biết mệt.”

Bỗng nhiên tôi toát ra một ý niệm: tính toán chi li chính là tính cách của Hộ hộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, như vậy cũng sẽ nuôi dạy nữ nhi có học thức về phương diện này, xứng với vị Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi trước mắt này, nhất định sẽ vô cùng xứng đôi.”

Đầu tôi nhanh chóng chuyển, suy nghĩ một phen, cảm thấy đúng là vô cùng thỏa đáng, hợp lý.

Nếu hai người bọn họ có thể thành một đôi như tôi mong muốn, chính chính là phu xướng phụ tùy, cầm sắt hài hòa.

Tôi vừa nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt không nhịn được mà xuất hiện. Cảnh Phi cầm gói đồ nhỏ đi tới, thấy tôi liền hỏi: “Ngươi cười cái gì vậy?”

Tôi cố gắng ngừng cười, không đáp.

Ba người từ biết ở đầu phố. Mạnh Khách muốn đến Tri thư viện đọc tập kinh sử cổ. Cảnh Phi dặn dò tôi một lần nữa phải quan tâm đến hôn sự của hắn. Tôi gật đâu cười, sau đó từ biệt.

Gần đây phủ thái tử luôn yên tĩnh. Quang cảnh náo nhiệt lúc cưới thái tử phi trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến việc sau khi kim thượng nghe Đỗ lão khẳng khái muốn giản lược chi phí cuộc sống của các chư vương.

Diên Nhạc tam tử Cảnh Thành ở tỏng thư phòng. Thân thể của hắn còn yếu, không thể vào triều, chỉ có thể mỗi ngày ngồi trong thư phòng đọc sách, viết chữ.

Mấy ngày nay Cảnh Phi cũng lo âu tới chuyện đã từng nói với tôi. Mặc dù lần trước tiền nhiệm Binh bộ thượng thư chết vì việc chỉ trích việc thái tử hôn mê sẽ gây khó khăn tới sự nghiệp thống nhất đất nước, bị kim thượng dùng một đạo thánh chỉ lấy mất dầu, đám triều thần an tĩnh không dám nói gì nữa, nhưng sao đám cưới thân thể thái tử vẫn yếu đuối, không thể vào triều, sợ rằng đám triều thần cũng đã kín đáo phê bình rồi.

Dù kim thượng yêu thái tử như thế nào cũng không thể duy trì với văn võ toàn triều, cũng không thể giết thêm một thượng thư nữa.

Tôi đi vào thư phòng thấy Cảnh Thành, đưa bình vào ra cho hắn nhìn.

Hắn cười: “Tốn bao nhiêu bạc? Ta bổ sung thêm cho ngươi.”

Tôi nói giá cả, hắn kinh ngạc nói: “Lại là giá tiền này, chẳng lẽ Cảnh Phi cùng đi với ngươi?”

Tôi nói phải hắn lại cười nói: “Cảnh Phi đúng là một tay cao thủ trên phương diện này.”

Tôi nói: “Không riêng gì bình này, hắn còn lừa gạt được hộp mực mà Mạnh Khách coi trọng.”

Cảnh Thành khẽ mỉm cười nói: “Ngươi và Cảnh Phi suốt ngày ở chung một chỗ, mỗi ngày đều đến Tri thư viện lấy việc quấy rầy tài tử làm vui?”

Tôi nói: “Cũng không phải là vui lắm, vừa vặn vương gia hắn chuẩn bị lễ mừng sinh thần của hoàng hậu nương nương, chính là hộp mực cùng với đôi bình vẽ cảnh Tây Hồ ở tiệm vàng bạc.”

Cảnh Thành nheo mắt lại nói: “Vẫn là Cảnh Phi để tâm, Tranh cảnh Tây Hồ, mẫu hậu thích nhất là Tây Hồ.”

Tôi nói: “Vương gia hắn để tâm như vậy, tất nhiên sẽ khiến hoàng hậu thích. Trước đó vài ngày vương gia còn cằn nhằn muốn kết hôn. Tuy là nói đừa, nhưng khó bảo đảm hiện tại không thật. Dứt khoát thừa dịp mấy ngày nữa sinh thần hoàng hậu nương nương, người thừa dịp hoàng hậu nương nương vui mừng, giúp vương gia định hôn sự đi.”

Cảnh Thành cười nói: “Chẳng lẽ ngươi đã có thí sinh?”

Tôi nói: “Nữ nhi Đỗ gia Đỗ thị lang tôi đã thấy, nhân phẩm tướng mạo đều rất tốt, hứa gả cho Duyên Hỉ vương gia, không phải là hợp sao?”

Cảnh Thành nghe xong lời này, nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, nói: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.