Nữ Quan Vận Sự

Chương 250: Chương 250: Ai đau hơn ai




Hóa ra hắn quan tâm, hắn cũng quan tâm. Bóng hình lạnh lùng xoay người bỏ đi đó hóa ra cũng biết quan tâm.

Cố Khinh Âm thở gấp, nàng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nhớ ra hắn đã làm nhiễu loạn tâm trí nàng như thế nào, nhớ tới những lời nói lạnh nhạt của hắn, nhớ chính hắn hại phụ thân, hại Cố gia. Nàng sợ thái độ của mình, sợ phản ứng của mình, sợ không thể hận hắn như trong tưởng tượng. Cho nên khi thấy hắn đến cứu viện, nàng mới nói những lời chua ngoa như vậy.

Nàng bình tĩnh nói: “Hạ quan cảm tạ tướng gia ngày đó đã tương trợ, nhưng không hề muốn gặp tướng gia. Ngày đó không muốn gặp, hôm nay cũng thế.”

Lồng ngực Hàn Cẩm Khanh phập phồng kịch liệt, đôi mắt như mặc ngọc phủ một tầng sương. Tay hắn lại dùng sức kéo mạnh một cái, như muốn làm nàng ngã thêm lần nữa.

Cố Khinh Âm cắn chặt môi, không để ý tới hắn, giãy giụa mạnh hơn.

Hơi thở của Hàn Cẩm Khanh dồn dập, sắc mặt ửng hồng. Hắn cường ngạnh bẻ tay nàng ra sau, một tay bóp cổ nàng, ép nàng ngẩng mặt lên.

“Nhìn ta!” Hắn trầm giọng ra lệnh.

Cố Khinh Âm coi như không nghe thấy, chỉ dùng khóe mắt lạnh lùng liếc qua.

Hàn Cẩm Khanh ở địa vị cao nhiều năm, chưa từng bị miệt thị như vậy, huống hồ đối tượng lại còn là Cố Khinh Âm. Trong phế phủ như có một ngọn tà hỏa muốn bùng nổ, cơ thể hư nhược không khống chế nổi tâm tình, cổ họng ngòn ngọt, mùi tanh xông lên, hắn đột ngột ho dữ dội, cõi lòng tan nát, cánh tay cũng buông lỏng.

Tiếng ho khan khiến nàng vừa hoảng hốt vừa cảm thấy xa lạ. Nàng chẳng cách nào tưởng tượng Hàn Cẩm Khanh cũng có lúc suy yếu tiều tụy. Rõ ràng một khắc trước hắn còn mạnh mẽ, đối đãi quyết tuyệt với nàng, thế mà bây giờ lại......

Dù đã biết hắn bị bệnh, nhưng khi nàng nhìn thấy tận mắt, cảm giác lại hoàn toàn khác.

Cơn đau từ mắt cá chân như lan lên trên, co rút đau đớn, rốt cuộc nàng không thể chịu nổi nữa, chậm rãi xoay người lại.

Hắn cúi đầu, lấy tay áo che miệng, một lúc sau mới đỡ, vừa mới ngừng ho lại phải ngẩng đầu lên thở dốc.

Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, nhẹ giọng nói: “Ngài chảy máu rồi.”

Hắn mặc áo bào bằng lụa mỏng màu đen, vạt áo và ống tay áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp, cổ áo rộng mở, để lộ trung y màu trắng bên trong.

Trắng và đen, tôn lên vệt máu đỏ thẫm dễ làm người khác chú ý bên khóe môi.

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, đưa tay lau vết máu.

“Vẻ mặt của nàng đâu có giống như quan tâm.” Hắn nhẹ giọng: “Bổn tướng không cần nàng thương hại.”

“Nếu tướng gia không còn chuyện gì thì nghỉ sớm đi, hạ quan xin cáo lui.” Lòng nàng rối bời, cơn đau nhói trong tim vô cùng chân thật. Nàng buộc mình phải cụp mắt, ra vẻ lạnh nhạt.

Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh nặng nề nhìn nàng, “Bổn tướng cũng không cần nàng nghĩ một đằng nói cảm tạ một nẻo.”

Cố Khinh Âm vừa định quay người, lại ngừng bước, nói: “Tạ ơn chính là tạ ơn, tướng gia không cần, vậy hạ quan sẽ không nhắc lại nữa.”

“Nghĩ cách cứu viện, đối với nàng mà nói chỉ là vẽ vời thêm chuyện, không phải sao?” Giọng nói lạnh nhạt của hắn lại vang lên.

Nàng không nhìn hắn nữa, run rẩy nói: “Tướng gia có ý gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã hối hận.

Hắn cười khẽ, môi mỏng cong lên, dung nhan tuấn mỹ sinh động, “Có Thượng Quan Dung Khâm ở đấy, chẳng phải đã đủ rồi sao?”

Sắc mặt Cố Khinh Âm trắng nhợt, ngước mắt nhìn hắn, nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của mình, “Tướng gia nói rất đúng, Thượng Quan đại nhân rất tốt.”

“Cố đại nhân, “ Hắn tới gần một bước, mắt khóa chặt người nàng, “Bất kì nam nhân nào, khi nàng trúng xuân dược, cũng sẽ nhu tình mật ý với nàng.”

Ánh mắt Cố Khinh Âm chợt lóe, “Thượng Quan là người thế nào, không cần tướng gia phải nhắc.”

“Thượng Quan Dung Khâm quả là thủ đoạn, dù nàng bị thương nhưng vẫn hết sức bảo vệ cho hắn, thật là tình ý khiến người ta hâm mộ.” Hắn túm tóc nàng, kéo mạnh ra sau, để nàng không thể không ngước mặt lên nhìn hắn.

Cố Khinh Âm đau đến nhíu mày, nhưng vẫn quật cường nhìn Hàn Cẩm Khanh.

Hàn Cẩm Khanh nhớ tới cảnh nàng rúc lòng Thượng Quan Dung Khâm không muốn rời xa trong mật đạo hôm đó. Nàng không thèm nhìn thẳng vào hắn, còn dùng giọng điệu băng lãnh châm chọc nói chuyện với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.