Hắn rong ruổi trong cơ thể nàng, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng bỏng của nơi ấy. Khi khoái cảm mãnh liệt kéo tới, thần sắc hắn cũng chẳng thay đổi, chỉ có đôi mắt u lam dần sâu, nhục bổng trướng căng thêm vài phần, hoàn toàn lấp đầy tiểu huyệt chặt hẹp của nàng.
Lưng nàng áp sát vào ngực hắn, bàn tay hắn vuốt ve vùng eo nhạy cảm của nàng, cự vật cứng nóng giống như muốn đâm xuyên qua thân thể nàng. Dòng xuân thủy trong âm đ*o bắt đầu khởi động, mị thịt rung rung theo từng cú nhấp của hắn, cảm giác tê dại từng đợt kéo tới.
Ngụy Lãnh Nghiêu rên lên một tiếng, chất giọng trầm thấp từ tính chui vào trong tai nàng, tựa như sợi lông chim cọ nhẹ qua tim, khiến tai nàng nóng bừng. Hắn đột ngột quay mặt nàng lại, cúi người hôn lên khóe miệng nàng, ngâm nga: “Ta làm chết nàng......”
Chưa từng có nữ nhân nào, trong lúc làm tình lại có thể khiến hắn điên cuồng hơn cả khi giết chóc trên chiến trường. Khoái cảm khi rong ruổi trong người nàng khiến hắn vô cùng thỏa mãn, chỉ muốn công thành chiếm đất, duy ngã độc tôn.
Từng cú nhấp mạnh mẽ của hắn làm Cố Khinh Âm phải kêu lên, toàn thân nàng như được phủ một lớp phấn hồng, cũng giống màu dục vọng đang nhiễm lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Không biết là lời mời gọi hay cầu xin tha thứ mà cửa huyệt của nàng càng làm càng mềm mại, hai chân mở ra, để mặc dục căn to lớn của hắn không ngừng ra vào.
Ngụy Lãnh Nghiêu rất hài lòng với phản ứng của nàng. Từng tiếng rên rỉ, hơi thở gấp, màu da diễm lệ và tiểu huyệt liên tục chảy nước của nàng đều dành cho hắn. Hắn thở sâu, thay đổi góc độ, một lần nữa hung hăng cắm vào, dùng tiết tấu thong thả để nam căn ma sát với nhục huyệt phấn hồng của nàng.
Toàn thân Cố Khinh Âm run rẩy, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với chính mình trong gương. Suýt nữa nàng không dám nhìn mặt mình, trông thật xa lạ, ngũ quan vặn vẹo vì dục vọng làm nàng sợ hãi. Bầu ngực đầy đặn rủ xuống thành hình giọt nước, không ngừng lay động bật lên theo động tác của hắn.
Mỗi lần va chạm, hắn đều dùng kỹ xảo vô cùng phong phú, tìm đủ loại góc độ thâm nhập để chạm vào điểm mẫn cảm nhất, làm nàng kinh hãi không thôi. Nàng uốn éo mông, thử tìm cách trốn thoát nhưng chẳng thể được. Từng cú nhấp của hắn mãnh liệt hơn, khiến hai tay nàng suýt chút nữa không chống đỡ nổi. Nam căn nóng bỏng không ngừng gây sóng gió trong cơ thể, khoái cảm chồng chất nơi xương cụt và thể nghiệm nhục dục mất hồn làm nàng hoa mắt.
“Ah, ah...... Không cần, thật sự...... Ah......” Nàng thét lên khi đạt đến cao trào, bụng co rút mãnh liệt, mật dịch muốn trào ra nhưng lại bị dục căn to lớn của hắn chặn tại trong âm đ*o, nên chỉ chảy ra một chút theo khe hở nhỏ.
Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu dính chặt vào nơi kết hợp của hai người, nhìn dòng dịch thể trong suốt từ từ chảy ra, biến thành từng sợi tơ bạc nhỏ xuống đất.
Phân thân của hắn vẫn còn nằm trong thân thể nàng, cảm nhận cao triều cùng nàng. Những chấn động kia cũng truyền lại dục căn của hắn, cho đến khi thân thể dần bình tĩnh lại, hắn mới lại chậm rãi luật động, nhẹ nhàng rút ra, rồi cắm sâu vào, mặc dòng xuân thủy bắn tung tóe.
Thân thể Cố Khinh Âm lần thứ hai lên cao trào nên hết sức mẫn cảm, khi hắn lỗ mãng cắm rút, lập tức lại khiến nàng run rẩy.
“Không muốn, tôi, không chịu được...... Ah......” Nàng thở gấp ngâm nga.
Ngụy Lãnh Nghiêu coi như không nghe thấy, đầu ngón tay thuận theo vòng eo lả lướt, dừng lại ở một nơi khác cạnh cửa huyệt, như vô tình lại như cố ý ấn vào nơi đó.
Thân thể Cố Khinh Âm cứng đờ. Nhớ lại cảnh hắn lấy quả nho từ chỗ đó như thế nào, nàng lắc mạnh đầu, mông đong đưa loạn lên, mị thịt bên trong cũng vì nàng nỗi sợ của nàng mà khẩn trương xoắn lại, hút chặt cây gậy của hắn. Khoái cảm đột ngột khiến Ngụy Lãnh Nghiêu phải hít sâu một hơi, thiếu chút nữa thì bắn ra.
Ngụy Lãnh Nghiêu giữ chặt nàng lại, “Không muốn ta đi vào sao?” Hắn nói, giọng điệu nặng nề nghe rõ vui buồn.
“Không cần, chỗ đó không cần......” Nàng bối rối trả lời.
Hắn vỗ mông nàng, thanh âm trong trẻo vang dội, để lại một dấu tay màu hồng trên đó. “Nhớ rõ, nơi này, ta là nam nhân đầu tiên của nàng.” Hắn dùng ngón tay mò vào cửa động.