Hàn Cẩm Khanh nhận lấy lọ thuốc, đặt dưới ánh nến để nhìn kỹ hơn.
Lục Dật Danh đứng một bên, nói: “Tướng gia, đây là thuốc gia truyền của Lục gia, tìm bên ngoài không có đâu.”
“Lúc bôi thuốc cẩn thận một chút, mắt cá chân thì không sao, nhưng phải xử lý qua miệng vết thương ở lòng bàn chân trước.”
“Mỗi lần không nên dùng quá nhiều, chỉ cần thoa một lớp mỏng là đủ.”
“Thuốc này có hiệu quả nhanh, kết hợp cùng mấy thang thuốc uống vừa kê, điều dưỡng vài ngày là khỏe.”
“Tướng gia, ta sẽ để lại cho ngài hai lọ, không chỉ xử lý tốt vết thương ở chân, mà còn có thể nhanh chóng tiêu ứ ở những chỗ khác trên thân thể.”
Lục Dật Danh nói thao thao bất tuyệt về thuốc gia truyền nhà mình, cho đến khi có cảm nhận có hai ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo cùng nhìn y.
“Ách, tướng gia, nếu không có chuyện gì khác, ta lui xuống trước.” Lục Dật Danh vừa nói, vừa sắp xếp hòm thuốc thật nhanh, tiếp tục lấy ra một cái bình nhỏ xanh đậm đặt lên bàn.
Trước khi đi, y lại hỏi: “Tướng gia, thân thể của ngài......”
“Không sao.” Hàn Cẩm Khanh phất phất tay, sắc mặt đã thấy không chịu nổi.
Lục Dật Danh không chần chờ, bước ra khỏi cửa phòng.
Hàn Cẩm Khanh mở nút bình, một mùi khó ngửi xông thẳng vào mũi, hắn nhíu mày, lại ngồi xuống cuối giường.
Màn tơ bị vén lên, Cố Khinh Âm ôm chặt áo ngủ bằng gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, phòng bị nhìn hắn, khóe mắt vẫn hơi ươn ướt.
“Không dám làm phiền tướng gia, hạ quan có thể tự làm.” Nàng nói, nhìn bình thuốc trong tay hắn, muốn đưa tay ra nhận lấy.
Hàn Cẩm Khanh bất ngờ nắm lấy bắp chân bị thương của nàng, làm nàng vừa đau vừa sợ, “Ngài lại muốn làm cái gì?!”
“Đừng động đậy, “ Hắn nhíu mày, liếc nàng một cái, nói: “Nếu không, ta không bảo đảm sẽ không làm nàng đau.”
Hàn Cẩm Khanh hơi trầm ngâm, đổ thuốc vào lòng bàn tay mình, thuốc màu trắng sữa, hơi lạnh, sền sệt. Hắn liếc mắt nhìn mắt cá chân hơi đỏ của nàng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó.
Cảm giác đau đớn đột ngột ùa đến, chân Cố Khinh Âm co rút một cái.
Hàn Cẩm Khanh ngừng lại, thấy thần sắc của nàng căng thẳng, liền thả nhẹ lực đạo, lại thoa thêm ít thuốc trị lên đó.
Tuy hắn không xuất thân từ thế gia, nhưng nhập sĩ từ thời thiếu niên, lại một bước lên mây, chưa bao giờ phải hầu hạ ai, chứ đừng nói là bôi thuốc, nên khó tránh khỏi tay chân vụng về. Cho dù Cố Khinh Âm toàn lực phối hợp, hắn cũng vẫn làm nàng đau.
Cố Khinh Âm cố gắng kìm nén, nhưng lại ngày càng thở gấp.
“Đau lắm sao?” Hắn hỏi, trong mắt chợt lóe lên vẻ bối rối rồi biến mất rất nhanh.
Cố Khinh Âm không đáp, nghiêng đầu sang một bên.
Mắt Hàn Cẩm Khanh tối sầm lại, không nói gì nữa, tiếp tục thoa thuốc lên mắt cá chân cho nàng.
Hẳn làm không sai, lúc hắn bị thương, những đại phu kia cũng đều làm vậy.
“Hiii”“...iii......” Cố Khinh Âm xoay đầu lại, mắt mờ hơi nước, nói:
“Ngài......”
Hàn Cẩm Khanh lạnh nhạt nhìn nàng, “Không phải Cố đại nhân rất giỏi sao, chút đau này mà không chịu được ư?”
Cố Khinh Âm cắn môi nói: “Thật sự không cần làm phiền tướng gia, hạ quan......”
“Tướng gia, Lục đại phu phân phó chuẩn bị nước và băng gạc.” Tiếng nói cung kính của thị tỳ truyền đến, tạm thời ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Bưng vào đây.”
Thị tỳ đặt chậu đồng lên giá gỗ, nói: “Tướng gia, để nô tý giúp đại nhân rửa sạch miệng vết thương ạ.”
Hàn Cẩm Khanh nhìn chậu đồng, còn chưa mở miệng, đã nghe Cố Khinh Âm nói: “Vậy làm phiền ngươi.”
Thị tỳ được sủng ái mà lo sợ, gấp đáp nói: “Đại nhân quá lời, đây là bổn phận của nô tỳ.”
“Nàng thành chủ tử của ngươi từ lúc nào?” Hàn Cẩm Khanh lạnh nhạt nói.
Thị tỳ kia gấp gáp quỳ gối trên đất, sợ hãi nói: “Tướng gia, nô tỳ không phải...... Nô tỳ......”
“Được rồi, làm chuyện của ngươi đi.” Hắn nhàn nhạt nói một câu.
Thị tỳ như trút được gánh nặng, thận trọng đứng lên, vắt khăn lau rửa vết thương ở lòng bàn chân của.
Trong phòng nhất cực kỳ yên tỉnh, chỉ còn lại tiếng nước.
Dọn dẹp xong, thị tỳ cung kính hành lễ, bưng chậu đồng lui ra.
Hàn Cẩm Khanh vừa nâng chân nàng lên, lại bị nàng rút về.
“Nàng cứ phải đối nghịch với ta sao?!” Đôi mắt sáng như của hắn bốc lửa giận, bắt lấy chân nàng lần nữa, trong lúc vô tình lại đụng phải mắt cá chân bị thương của nàng.
Cố Khinh Âm đau đến chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nhìn tôi bị thương, đau khổ, ngài mới thoả mãn, ngài mới cao hứng đúng không?”
Tâm tình bị đè nén cả ngày của nàng rốt cuộc cũng bùng phát.
Trong lòng Hàn Cẩm Khanh buồn bã, cười nhạt nói: “Dù ta làm cái gì cho nàng, đều chỉ khiến nàng đau khổ thôi ư.”
Hắn khoát tay, cái bình sứ nhỏ đổ xuống giường.