Cố Khinh Âm kinh hãi, hạ giọng nói: “Tốn không ít công sức? Vậy ngài cũng biết thân phận của họ?”
Hàn Cẩm Khanh mặc quần áo vải xanh thông thường nhất, lưng dựa vào cành trúc, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ đoán trước đây họ sống trong cung.”
“Trong cung?” Cố Khinh Âm khó hiểu nhìn hắn.
Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn nàng một cái, lười biếng nói: “Đây là nơi nào?”
“Núi Tử Vân.”
“Núi Tử Vân là đất của hoàng gia, người nào có thể mắc kẹt ở đây?” Hắn hướng dẫn từng bước.
Cố Khinh Âm đột nhiên mở to hai mắt, “Ý ngài là, họ có thể là người trong Hoàng thất?”
“Ta chưa từng nói thế, nhưng chắc chắn họ từng sống trong cung.” Hàn Cẩm Khanh nói.
Hắn ngẩng đầu, ánh nắng giữa trưa chói mắt rơi trên khuôn mặt sắc nét của hắn. “Họ từng sống trong cung, có lẽ thân phận địa vị cao, vô tình biết được bí mật nào đó, may mắn được miễn tội chết nhưng lại bị giam cầm cả đời.”
Cố Khinh Âm nghe mà rùng mình kinh hãi, “Bí mật trong cung?”
Nàng làm quan nhiều năm, đương nhiên hiểu chuyện trong cung không phải điều những ngoại thần như họ có thể bàn luận. Máu tanh và sự tàn nhẫn ở nơi đó vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
“Ngoại trừ vợ chồng nhà họ Tống, chưa từng có ai đặt chân tới đây ư?” Nàng không kìm được ôm lấy cánh tay hắn.
Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn những đầu ngón tay trắng nõn của nàng, thản nhiên nói: “Có lẽ có, nhưng chết hết rồi.”
Cố Khinh Âm bàng hoàng, hoàn toàn hiểu ra vì sao Hàn Cẩm Khanh muốn mau chóng rời khỏi đây. Nàng nhìn hắn, biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi, luôn bình thản, xa cách.
“Vậy thì chúng ta...” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Cố Khinh Âm mím môi, nàng biết rõ thương thế của Hàn Cẩm Khanh. Vết thương ở chân tuy nhỏ nhưng không thể lành lại trong vòng vài ngày được, cánh tay trái cũng không nhấc lên nổi, huống chi là đòi dùng sức.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, “Sợ sao?” Lòng bàn tay phải hắn phủ lên mu bàn tay nàng.
Cố Khinh Âm trải qua bao nhiêu sinh tử, đã trầm ổn rất nhiều. Nhưng mấy ngày nay sống an nhàn trong rừng trúc, hoàn toàn không ý thức được nguy cơ tiềm ẩn, khi nghe Hàn Cẩm Khanh nói vậy, nàng chỉ thấy vừa bất ngờ vừa hoảng sợ.
“Không ngờ sẽ chết cùng ta?” Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, khóe môi cong lên.
Cố Khinh Âm không đáp, vuốt sợi tóc trên trán bị gió thổi bay, nhìn thẳng vào hắn, “Ngài hối hận sao?”
Hàn Cẩm Khanh mỉm cười, nhìn nàng chốc lát, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
“Ngày đó vì cứu tôi, ngài mới nhảy xuống vách núi.” Nàng thầm thì.
Mãi một lúc lâu hắn vẫn tiếp lời, nàng vừa định hỏi lại lần nữa, thì nghe hắn nói: “Ta đang nghĩ xem phải nói thế nào mới khiến nàng cảm kích ta.”
Hắn bật cười, đôi mắt đen láy sáng rực, từ từ khắc sâu vào trong tim nàng.
Cuối cùng nàng cũng cảm động, cúi đầu, nói khẽ: “Ngài chỉ cần tôi cảm kích ơn cứu mạng thôi ư?”
“Bằng không thì sao, lấy thân báo đáp à?” Giọng hắn nhàn nhạt, nói năng tuỳ tiện, tựa như không quan tâm.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn bèn vội vàng né tránh, giọng điệu kiên định, “Chúng ta sẽ không chết ở đây, dù muốn lấy thân báo đáp thì cũng phải sống khỏe mạnh trước đã.”
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng chăm chú, cười khẽ, ý cười trầm thấp tràn khỏi yết hầu, “Vì muốn ta tiếp tục dưỡng thương cho thật tốt rồi rời khỏi đây, nàng còn chịu nói cả những lời này. Đúng là hi sinh không nhỏ.”
Không biết sao Cố Khinh Âm bỗng nhiên thốt ra, “Làm sao ngài biết tôi nói những lời đó vì muốn rời khỏi đây, chứ không phải xuất phát từ thật lòng?”
Đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh hơi nheo lại, “Thật lòng?”
Trái tim Cố Khinh Âm đập mạnh, tự biết mình nói lỡ, vội vàng đổi chủ đề, nghiêm mặt nói: “Ngài là người túc trí đa mưu, tôi không tin ngài thật sự không còn cách nào, hà tất phải nói những lời chán chường này?”
Hàn Cẩm Khanh cau mày, dừng một chút, mới nói: “Ta chán chường cái gì? Hóa ra trong lòng nàng, ta luôn túc trí đa mưu?”
Cố Khinh Âm cắn môi, “Bây giờ ngài có chủ ý rồi hả? Ngài hành động bất tiện, nếu có gì cần tôi làm, cứ nói ra.”
Hàn Cẩm Khanh trầm ngâm chốc lát, thấy Cố Khinh Âm mong đợi nhìn hắn, ánh mắt trong veo sáng ngời, lười biếng nở nụ cười, nói: “Không có, ta muốn về phòng tắm rửa, nàng bảo Tống phu nhân chuẩn bị nước cho ta đi.”