“Không riêng gì vị trí nàng, ngươi cũng không được động vào nàng.” Thượng Quan Dung Khâm trầm tĩnh nhìn hắn.
“Ta...” Minh Tiểu Hạc nghẹn họng. Trong đầu hắn bỗng nổi lên một suy nghĩ, nhưng lại thấy có chút khó xử, mạnh miệng nói: “Ta không thích nữ tử có chồng, sẽ động nàng. Có phải ta thiếu nữ nhân đâu.”
“Nàng vẫn chưa phải nữ tử có chồng.” Thượng Quan Dung Khâm thản nhiên nói.
Đôi mắt lưu ly hẹp dài của Minh Tiểu Hạc híp lại, “Sao lại không phải? Ta nghe nói nàng đã đính ước với Nguyễn gia từ lâu... Thượng Quan, sao ta thấy huynh có gì đó không đúng nhỉ?”
Ánh mắt Thượng Quan Dung Khâm chợt lóe, cười thanh nhã, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Có phải huynh với Cố Khinh Âm...” Đôi môi nhạt màu của Minh Tiểu Hạc dần dần nhếch lên.
“Không phải.” Thượng Quan Dung Khâm nhanh chóng ngắt lời hắn.
“Không phải loại nào?” Minh Tiểu Hạc thấy một chút manh mối, đâu chịu dễ dàng buông tha, cứ bám riết hỏi thăm.
“Không phải... như ngươi nghĩ.” Trên khuôn mặt xuất trần của Thượng Quan Dung Khâm thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
Minh Tiểu Hạc cười như hồ ly khiến khuôn mặt càng thêm diễm lệ, “Ta chưa nghĩ gì cả, Thượng Quan, nhiều năm như vậy, không phải lần này huynh... thực sự gặp hạn chứ!?”
Trong khoảnh khắc Thượng Quan Dung Khâm cầm chiếc đũa trong tay phóng về phía Minh Tiểu Hạc. Chiếc đũa bằng ngà voi bay sát qua mặt hắn, đâm phập vào bức tường phía sau.
Minh Tiểu Hạc không kịp phản ứng, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng trầm đục. Khuôn mặt đẹp như hoa đào của hắn bỗng dưng trắng bệch, trố mắt cả giận nói: “Thượng Quan, huynh làm cái gì vậy?!”
“Ngươi đừng nói lung tung.” Giọng nói của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên như trước.
Minh Tiểu Hạc đứng lên, sắc mặt nặng nề, cúi xuống nhìn Thượng Quan Dung Khâm. “Ta nói lung tung? Thượng Quan, còn ai hiểu huynh hơn ta? Huynh không thừa nhận cũng không sao, nhưng ta phải nhắc nhở huynh, Cố Khinh Âm đã đính ước, hơn nữa có đồn đại nàng ta có quan hệ không minh bạch với Kỷ Trác Vân và Hàn Cẩm Khanh. Huynh đừng hãm sâu vào, nàng không xứng với huynh!”
Thượng Quan Dung Khâm bình tĩnh nhìn thẳng vào Minh Tiểu Hạc một lát, chậm rãi nói: “Vậy ngươi nói xem ai xứng đôi với ra? Tỷ muội Lan gia?”
Minh Tiểu Hạc khiếp sợ nhìn đôi mắt thanh minh của hắn, nhất thời có chút bối rối. “Không, không phải, ta không phải có ý đó, huynh cần gì nhắc lại hai người đó. Ta, ta chỉ hy vọng huynh có thể gặp được danh môn khuê tú chân chính, cùng huynh cầm sắt hòa hợp, thành mối lương duyên.”
Trong mắt Thượng Quan Dung Khâm giăng lên một lớp sương mù, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ, “Lương duyên?”
“Đúng, Thượng Quan, với thân phận, địa vị, nhân phẩm và học thức của huynh, muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Cố Khinh Âm kia thật sự không thích hợp.” Minh Tiểu Hạc trầm giọng khuyên nhủ, hắn biết Thượng Quan Dung Khâm đã trải qua chuyện gì, cho nên hắn không muốn nhìn thấy Thượng Quan Dung Khâm bị tổn thương lần nữa.
“Không hợp? Cũng đúng, nàng ấy còn nhỏ.” Thượng Quan Dung Khâm dường như đã hơi say, ánh mắt mê man.
Minh Tiểu Hạc nghe vậy, phụ họa theo: “Là không hợp, huynh và nàng thực sự không hợp.” Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán phải làm thế nào mới có thể khiến Thượng Quan Dung Khâm hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu.
Hai người lại tán gẫu một lát, cho đến khi Thượng Quan Dung Khâm say xỉn, Minh Tiểu Hạc mới cho người hầu hạ hắn nghỉ ngơi, còn mình ở lại Hạc Di lầu một đêm.
Minh Tiểu Hạc hành động rất nhanh. Hạc Di lầu vốn là nơi âm thầm thu thập tình báo khắp nơi, muốn tra chuyện gì cũng không phải chuyện khó. Không đến hai ngày, đã tra rõ chuyện của Cố Khinh Âm cùng Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân.
Hắn nhìn tin tức trình lên, cười trào phúng. Cố Khinh Âm, cô đúng chính là kỹ nữ! Ngày thường giả bộ đứng đắn, đính ước rồi mà còn lêu lổng cùng nam nhân khác, nhưng với dung mạo đó khó trách Thượng Quan cũng bị mê hoặc.
Hừ, hắn nhất định sẽ khiến Thượng Quan thấy rõ bộ mặt thật của nàng!
Cố Khinh Âm không sao thấy lạnh sống lưng, nàng buông bút, thả lỏng hai vai. Hai ngày nay nàng đã mất không ít công sức vì mấy bản án cũ, nên hơi mỏi mệt. Nàng nhìn ra bên ngoài, ngày nắng ấm, cái cây già đã đâm chồi. Trong không khí lúc này đã thấp thoáng hơi ấm của mùa xuân, nàng thầm nghĩ không bằng nhân lúc này đến thái y viện, làm rõ những suy nghĩ trong lòng.
Trong thái y viện, Ninh Phi Nhiên đang làm thuốc viên, vẻ mặt an tĩnh chuyên chú.