Nữ Quan Vận Sự

Chương 116: Chương 116: Chương 113: Trải nghiệm tốt đẹp




Minh Tiểu Hạc quen thói chơi bời đó đây, có trường hợp nào mà chưa thấy qua, thậm chí đông cung sống hắn cũng nhìn chán rồi. Nhưng hôm nay cảnh sắc qua cánh cửa sổ khép hờ lại hắn đui mù.

Trước mắt hắn là hai cái đùi nõn nà như ngọc của nữ tử vắt trên hai tay vịn (trên ra là ghế khám bệnh, nhưng Minh Tiểu Hạc cho rằng đây là ghế tiêu dao lạc thú trong trốn khuê phòng), nơi riêng tư mở rộng. Một nam tử vẫn còn trẻ, mặc quan phục đang ngồi xổm trước mặt nàng, khuôn mặt hắn ta áp sát vào nơi đó của nàng. Tiếng mút và tiếng nước truyền đến, không cần nhin cũng biết hắn ta đang tại ra sức liếm láp bộ phận sinh dục của nữ tử.

Minh Tiểu Hạc cố gắng nhìn kỹ nữ tử kia. Nàng mặc triều phục màu xanh sẫm, vạt áo vén lên tới bụng, lộ ra thân thể băng cơ ngọc tuyết, vòng eo tinh tế, cái bụng bằng phẳng, phía dưới ẩn hiện vài sợi lông mu... Cái đầu chướng mắt kia có thể dời đi một chút không! Minh Tiểu Hạc cố nhìn một lúc lâu mà vẫn chưa thấy nơi mấu chốt nhất, khiến hắn nhất thời tâm ngứa khó nhịn.

Vì nữ tử đó gần như nằm thẳng ra ghế, nên Minh Tiểu Hạc không nhìn kỹ dung mạo của nàng, chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ khe khẽ lại cực kỳ mê người, vô hình trung như bị mèo cào, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Hắn vội vàng bước lại gần hơn nữa, gương mặt diễm lệ đào hoa như muốn dính luôn vào cửa sổ, dưới lớp triều phục ngay ngắn đã dựng lên một cái lều trại.

Trong lòng Minh Tiểu Hạc vừa kinh sợ vừa vui sướng, bởi khoảng thời gian này hắn không còn hưng trí vì bận rộn và cả ngày phải đối mặt với Lâm Tố Viện không thú vị kia. Hắn cứ tưởng thân thể mình gặp trở ngại gì, nhưng bây giờ hùng phong của hắn đã thức giấc. Tất cả đều vì nữ tử trong căn phòng này, vì vậy mà hắn càng thêm tò mò với nàng.

Nữ tử mặc triều phục, trông hơi quen mắt, ai có thể nghĩ dưới lớp triều phục nề nếp kia lại là một thân thể linh lung nhường này? Hắn nhìn dáng vẻ cố nén dục vọng của nàng, vừa rụt rè vừa phóng đãng, dung mạo tinh tế, mắt như thu thủy, làn da óng ánh như thạch cao, đôi môi hồng hé mở, thở gấp liên tục. Đôi mắt lấp lánh ánh nước đó như đang nhìn hắn, quang hoa lưu chuyển, hồn xiêu phách lạc. Trái tim hắn nhảy nhót, dục vọng dưới thân lại trướng căng vài phần.

Thật thật là vưu vật thế gian! Hô hấp của Minh Tiểu Hạc trở nên khó khăn.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần tư sắc này sao càng nhìn càng thấy quen mắt, cực kỳ giống... cực kỳ giống Cố Khinh Âm!

Trong lòng Minh Tiểu Hạc chấn động, Cố Khinh Âm? Chính là Cố Khinh Âm, tuy hắn mới chỉ nàng gặp một lần, nhưng tuyệt đối không thể nhận sai!

Hắn coi thường nữ quan, không chỉ riêng Cố Khinh Âm mà toàn bộ nữ quan trong triều đều như nhau? Không phải chỉ đổi một cách gọi dễ nghe hơn chút thôi sao.

Hắn đặc biệt chướng mắt Cố Khinh Âm hơn phân nửa là vì Thượng Quan Dung Khâm, nàng đã có vị hôn phu, còn có nam nhân khác, đáng nhẽ không nên trêu chọc Thượng Quan.

Trong lòng Minh Tiểu Hạc vô cũng coi thường Cố Khinh Âm, nhưng cặp mắt của hắn lại dính chặt vào thân thể nàng, không thể rời đi dù chỉ một khắc, dục vọng dưới thân lại kêu gào phát đau.

Trong phòng, đầu lưỡi của Ninh Phi Nhiên vừa rút ra khỏi âm đạo nóng rực của nàng, rồi bỗng dưng mút lấy tiểu hoa hạt cương cứng.

“A, đừng mút nơi đó... A... Không cần...” Ý thức của Cố Khinh Âm trở nên nhẹ bẫng. Hoa hạt mẫn cảm yếu ớt nhất của nàng bị nam nhân ngậm vào miệng, mút mạnh, vừa ôn nhu vừa tàn khốc, khiến tầng tầng khoái cảm tích lũy trong thân thể nàng gần như bùng nổ. Nàng như đứng trước đầu sóng ngọn gió, lúc lên lúc xuống...

Sau đó, nàng nghe thấy giọng của Ninh Phi Nhiên cất lên, âm trầm mà rõ ràng, “Nguồn gốc của bệnh ức chế rất phức tạp, trị liệu cũng không dễ.” Hắn buông nàng ra, chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt thanh minh lưu lại một tia mê ly. “Hạ quan sẽ giúp Cố đại nhân điều trị tốt thân thể trước, rồi lại làm trị liệu cũng không muộn.”

Cố Khinh Âm híp mắt lại, sắc mặt ửng đỏ nhìn hắn đứng lên, căn bản nàng không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ nhìn cánh môi đỏ tươi khép mở của hắn. Chỗ mẫn cảm nhất của nàng vừa rồi nằm trong miệng hắn, bị hắn đùa bỡn, lúc nàng gần đến cao trào, hắn lại đột nhiên rút ra.

Nàng khó chịu thân hình vặn vẹo, hừ nhẹ một tiếng, vừa vô tội vừa mị hoặc nhìn hắn lại một lần nữa bắt nạt thân thể mình.

“A... A... Không cần... Đến...” Có cái gì đó cường hãn cắm vào trong tiểu huyệt, lấp đầy âm đạo, khoái cảm nàng tích góp từng tí một rốt cuộc không duy trì được nữa, trút ra tất cả.

Dòng mật dịch ấm áp bắn nhanh ra ngoài miệng huyệt, mà ra, nhỏ hết xuống đất, đọng thành một vũng nước nhỏ.

Cố Khinh Âm nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, chưa hoàn hồn khỏi dư vị cao trào. Nàng chợt nghe Ninh Phi Nhiên nói: “Hạ quan muốn cho Cố đại nhân có trải nghiệm tốt đẹp khi dùng thuốc, Cố đại nhân có vừa lòng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.