Lão Trấn quốc công tuổi tác đã cao, nhưng uy vọng trong phủ vẫn không giảm, chỉ nói một không nói hai. Ông muốn làm chủ việc hôn sự của Kỷ Trác Vân, không ai dám có ý kiến, bao gồm cả Kỷ Trác Vân.
Đơn giản là vì hắn chẳng quan tâm, thậm chí còn nghĩ đã không thể là Cố Khinh Âm thì thành thân với ai cũng có gì khác biệt? Nếu thật sự là một nữ tử hiền lương hiền thục đức, hai người tương kính như tân, cũng không phải là chuyện gì không tốt.
Nhưng chung quy hắn đã đánh giá mình quá cao. Lúc nghe thấy lời đồn đại, hắn lại có cảm giác bị phản bội, vô cùng tức giận, khiến cuộc sống hàng ngày của hắn càng khó yên ổn. Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm... Chỉ cần nghĩ đến cảnh thân mật của hai người đó, ngực hắn quặn đau không chịu nổi. Hắn muốn hỏi rõ ràng, nhất định phải hỏi rõ ràng. Hàn Cẩm Khanh biết rõ ràng hắn có tình ý với Cố Khinh Âm, vì sao còn có thể...
Hai mắt hắn đỏ sậm, thậm chí lấy kiếm ép hỏi Hàn Cẩm Khanh, nhưng lại bị những câu nói của Hàn Cẩm Khanh làm cho giật mình tỉnh lại. Hắn đánh rơi kiếm, suy sụp ngồi xuống.
Hàn Cẩm Khanh biết tính tình của Kỷ Trác Vân. Hắn dùng sức kéo Kỷ Trác Vân dậy, hai người cùng ngồi xuống bên bàn đá.
“Nhất định không thể lơi lỏng đội cấm vệ quân.” Hàn Cẩm Khanh hòa hoãn nói: “Trác Vân, ngươi nên biết lợi hại trong đó.”
Kỷ Trác Vân xuất thần cúi đầu nhìn nơi nào đó, lặng lẽ gật đầu, nói nhỏ: “Ba vị phó tướng... thật sự không có đường sống trở về?”
Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh ngày càng sâu thẳm, “Bản tướng đã nói sẽ giúp ngươi, thì tuyệt đối không nuốt lời, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình.”
Có gió thổi qua, tóc Hàn Cẩm Khanh tung bay theo gió. Hắn ngồi ở đó, dáng người mạnh mẽ như cây tùng trong gió, dường như không có chuyện gì có thể ràng buộc được hắn, khiến hắn cảm thấy phức tạp.
Kỷ Trác Vân nhìn Hàn Cẩm Khanh, ánh nhìn tôn kính dành cho tri kỷ. Giây lát sau, hắn trầm giọng hỏi: “Tướng gia có từng động lòng với ai?”
Hàn Cẩm Khanh ngẩn ra, “Trác Vân, ngươi...”
“Ta biết, thế cục trong triều không rõ, chuyện của cấm quân cũng không yên ổn, ta sẽ làm việc hết sức, tận chức trách và bổn phận của ta.” Kỷ Trác Vân ngắt lời Hàn Cẩm Khanh, mắt sáng quắc nhìn hắn, “Chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa được không. Tướng gia, ngoài việc chúng ta đều là mệnh quan triều đình, thì còn là bằng hữu, đã là bằng hữu thì không có gì không thể nói.”
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, nhìn Kỷ Trác Vân thật lâu, cười rộ lên, “Trác vân, ngươi thay đổi rồi.”
“Đúng, ta chỉ muốn biết đáp án của tướng gia.” Kỷ Trác Vân chấp nhất nói.
“Chưa từng.” Hàn Cẩm Khanh trả lời rất nhanh, bởi vì đây chính là đáp án mà hắn luôn nghĩ đến.
“Cho nên, tướng gia và Cố Khinh Âm...chỉ là lời đồn đại?”
Hàn Cẩm Khanh cong môi cười, “Chỉ là lời đồn đại. Dù sao Cố đại nhân cũng ở trong sơn trang của ta một thời gian, thỉnh thoảng cũng lui tới chuyện trò với ta.” Hắn nói vân đạm phong khinh.
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trác Vân dịu lại, tín nhiệm nhìn Hàn Cẩm Khanh, “Đúng, chỉ là hiểu lầm, ta xin lỗi tướng gia.”
Hàn Cẩm Khanh đỡ lấy cánh tay hắn, “Ta và ngươi không cần khách khí như vậy.”
Kỷ Trác Vân ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người quá gần, hắn nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh của Hàn Cẩm Khanh, đột nhiên nói: “Nếu... ta muốn cưới Cố Khinh Âm thì sao?”
Mắt Hàn Cẩm Khanh chợt lóe lên rồi nhanh chóng quay lại vẻ trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Nàng ấy có vị hôn phu rồi.”
“Tướng gia cũng biết đó không phải là lực cản.” Trong mắt Kỷ Trác Vân như có ngọn lửa sắp bùng lên, “Huống hồ ta và nàng đã có quan hệ xác thịt, Nguyễn Hạo Chi cũng là nam nhân, sao lại không có phản ứng gì cho được?”
“Ngươi có thuyết phục được Trấn quốc công không?”
“Ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp.”
“Ngươi đã có dự tính, còn muốn nói với bản tướng cái gì.” Hàn Cẩm Khanh ngẩng đầu lên nhìn cành ngân hạnh đang sinh sôi nảy nở ngân hạnh, không chút để ý nói.
Kỷ Trác Vân nhìn thần sắc của Hàn Cẩm Khanh và bóng cây lắc lư phản chiếu trong đôi đồng tử đen của hắn, gằn từng chữ: “Tướng gia không cần phải nói gì, cũng không cần làm gì. Nếu thực sự có ngày đó, ngài chỉ cần chịu đến nhà uống ly rượu mừng, Kỷ mỗ vô cùng cảm kích.”
Hàn Cẩm Khanh thu hồi ánh mắt, nhìn Kỷ Trác Vân, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, đôi mắt trầm tĩnh. Hàn Cẩm Khanh biết hắn nói thật.
Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Hàn Cẩm Khanh phút chốc nắm chặt thành quyền, một cảm xúc chưa bao giờ có nháy mắt xâm chiếm tâm trí hắn, hắn nhìn Kỷ Trác Vân thật lâu, không nói gì.