Trong lòng Minh Tiểu Hạc căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Chuyện này... Tướng gia, ngài cũng biết, xuân tuần rất được thánh thượng coi trọng, công tác chuẩn bị đều vô cùng cẩn thận, chỉ có Thánh thượng và đốc thống đại nhân mới có thể xem.”
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, từ từ xoay người lại, trong mắt như có ánh lửa toát ra. “Vốn không nên do bản tướng tự nói ra, “ hắn đưa ra một cuộn vải màu vàng, “đây là thủ dụ của Thánh thượng.”
Minh Tiểu Hạc và Cố Khinh Âm liếc nhìn nhau, tiến lên mở thánh chỉ ra, là ngự bút của thánh thượng, lệnh Hàn Cẩm Khanh làm đốc thống xuân tuần.
Minh Tiểu Hạc khiếp sợ, nghĩ rằng xuân tuần của Ngự sử đài đã bao nhiêu năm qua chưa bao giờ có tiền lệ để thừa tướng làm đốc thống. Ngự sử đài có giám sát độc lập, buộc tội quan quyền. Nay thừa tướng đứng đầu bách quan lại thành quan giám sát, xuân tuần còn có thể có làm gì được nữa? Trong lòng hắn càng thêm kiêng kị Hàn Cẩm Khanh vài phần.
Hàn Cẩm Khanh nhìn khuôn mặt vẫn cúi gằm của Cố Khinh Âm, mắt sắc chuyển thâm, nói: “Cố đại nhân, nói đi.”
Cố Khinh Âm không thích tư thái đạm mạc thanh cao của hắn, trong lòng hơi kháng cự, nhưng tình thế bức bách, nàng không thể không làm theo ý hắn. Nàng nói qua loa những công việc đã sắp xếp và những chỗ quan trong, giọng điệu chẳng có gì là vui vẻ.
“Chỉ vậy vậy?” Hàn Cẩm Khanh nghe xong, thản nhiên hỏi lại.
Cố Khinh Âm khom người, trả lời: “Dạ.”
Hàn Cẩm Khanh nhìn chằm chằm nàng một lát, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Minh Tiểu Hạc, “Minh đại nhân nghĩ thế nào?”
Minh Tiểu Hạc hơi giật mình, hắn thật sự có loại dự cảm không lành. Đây là lần đầu tiên hắn tổ chức xuân tuần, nào biết có nhiều việc phải làm như vậy. Tất cả đều do Cố Khinh Âm một mình chuẩn bị, hắn chỉ cần nhìn, cứ nghĩ cũng chẳng khác mọi năm lắm nên trình lên luôn. Lúc này nghe Hàn Cẩm Khanh hỏi vậy, hắn suy nghĩ một hồi, mới nói: “Tướng gia, Cố đại nhân đã trải qua ba lần xuân tuần, sắp xếp cực thỏa đáng, hạ quan nghĩ lần này cũng...”
“Bản tướng cho rằng không ổn, “ Hàn Cẩm Khanh ngắt lời hắn, “Nếu giống như mọi năm thì còn cần Ngự sử đài làm gì ? !” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên nghiêm khắc, làm Minh Tiểu Hạc không khỏi run lên.
Hàn Cẩm Khanh dám bắt bẻ cả Ngự sử đài, trong lòng Minh Tiểu Hạc căm giận nhưng không dám thể hiện ra mặt.
“Minh đại nhân.”
Minh Tiểu Hạc nhanh chóng tiến lên, lấy lòng: “Tướng gia có gì phân phó?”
“Hãy làm lại lịch trình của xuân tuần một lần nữa, đợi bản tướng xem xòn rồi mới được trình lên.” giọng điệu của Hàn Cẩm Khanh hoãn hoãn. Hắn liếc nhìn Cố Khinh Âm đang cúi đầu một cái, “Nhưng lần này Minh đại nhân tự mình xử trí, không thể để cấp dưới làm nữa.”
Thái dương Minh Tiểu Hạc toát đầy mồ hôi, nhưng lại nghĩ hắn có mượn tay chân cấp dưới hay không không phải do Hàn Cẩm Khanh định đoạt, liền nói cho có lệ: “Dạ, hạ quan sẽ nghĩ lại một lần nữa, nhưng ba ngày sau đã đến xuân tuần, vạn nhất không kịp, để trễ việc sẽ không tốt lắm...”
Hàn Cẩm Khanh cong môi cười, thản nhiên liếc hắn một cái, “Minh đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không trễ được.”
Minh Tiểu Hạc còn định nói thêm, thì cửa án phòng bị đẩy ra, Kỷ Trác Vân bước vào, trong tay còn cầm theo một hộp cơm, nói: “Khinh Âm, nàng đói bụng lắm rồi, ta mang đến chút điểm tâm...”
Kỷ Trác Vân muốn cùng ăn bữa tối Cố Khinh Âm, đang hưng phấn thì thấy trong án phòng có thêm hai người khác. Nhìn thấy đôi mắt như ngọc đen của Hàn Cẩm Khanh, hắn ngẩn ra, không biết làm sao.
Minh Tiểu Hạc chưa từng gặp Kỷ Trác Vân, lúc nãy cũng chỉ thấy mơ hồ thoáng qua ngoài cửa sổ, nhớ kỹ hình dáng đó. Lúc này Kỷ Trác Vân lại đến đây, tất nhiên hắn biết thân phận của Kỷ Trác Vân, nhưng cố tình giả vờ như không biết, nghiêm trang nói: “Cố đại nhân, ai cho cô tùy tiện liền đưa người vào Lan uyển, chuyện này có hợp lý ko? Ngự sử đài nói thế nào cũng là trọng địa.”
Cố Khinh Âm thoải mái kéo Kỷ Trác Vân vào, nhận hộp cơm trong tay hắn, nói với Minh Tiểu Hạc: “Đại nhân, là hạ quan cân nhắc không chu toàn, nhưng Trác Vân cũng không phải người ngoài, hạ quan và chàng đã đính ước.”
Nàng nhìn Minh Tiểu Hạc, thấy thần sắc kinh ngạc khó hiểu đúng như dự đoán. Nàng không dám xoay người, vì cảm thấy ánh nhìn sắc bén phía sau đang khóa chặt lấy nàng, như muốn xuyên thùng thân thể nàng.
Trong phòng nhất thời cực kỳ tĩnh lặng, bốn người đều có suy nghĩ riêng, trầm mặc đến quỷ dị.
“Đính ước? Sao bản tướng lại nhớ rõ Cố đại nhân cũng đã đính ước rồi nhỉ?” Khẩu khí của Hàn Cẩm Khanh rất nhẹ nhàng, hai mắt nhìn thẳng vào Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm vẫn đưa lưng về phía hắn, giọng nói rất nhỏ nhưng kiên định, “Đây là việc riêng của hạ quan, không nhọc tướng gia lo lắng.”