Nữ Quan Vận Sự

Chương 134: Chương 134: Chương 131: Không liên quan đến tình yêu




Cố Khinh Âm cho rằng Hàn Cẩm Khanh là kiếp số của nàng, hắn cường bạo nàng, trở thành nam nhân của nàng. Nàng hận, nàng oán, nàng buộc tội người của hắn, nhưng không cách nào lay động được căn cơ chính trị rắc rối khó gỡ mà hắn gây dựng.

Hắn xuất hiện, lúc kiêu hãnh cường thế, lúc gian trá thâm trầm, khi lạnh nhạt châm chọc, cho tới bây giờ nàng vẫn không thể nhìn thấu hắn. Khi đứng trước mặt hắn, nàng luôn giữ thế phòng bị, cảnh giác, toàn thân như có gai, chỉ có như vậy nàng mới không bị tổn thương.

Bọn họ ở hai phe đối lập, nhưng lại có quan hệ xác thịt, lúc ở trên triều thì trừng mắt lạnh lùng, lúc lên giường thì lại mây mưa không biết trời trăng. Cố Khinh Âm là nữ tử vô cùng mẫn cảm, nàng sẽ không quên lập trường của chính mình và Hàn Cẩm Khanh, cũng như không quên được khi hắn va chạm trong thân thể nàng, mạnh mẽ như bão táp đưa thẳng nàng lên đỉnh cao dục vong. Dù nàng thừa nhận hay không, Hàn Cẩm Khanh đã để lại ấn ký không thể xóa bỏ trong lòng nàng, không liên quan đến tình yêu.

Cho nên, một câu nói của Hàn Cẩm Khanh đã khiến nàng phải suy nghĩ, nó đã phủ định những nhận thức của nàng từ trước đến nay dành cho hắn. Khi hắn không giễu cợt, không nói những lời lạnh lùng, nàng lại không biết nên đáp lại như thế nào.

Hơi thở nóng rực của hắn thổi quét tâm trí nàng, vẫn cường thế nhưng bây giờ lại thêm chút dịu dàng. Đầu lưỡi hắn lướt nhẹ qua lợi, cuốn lấy lưỡi nàng đùa bỡn, đi sâu vào tận yết hầu của nàng, rồi lại quay lại triền miên với cánh môi ẩm ướt trơn mềm của nàng. Hắn dùng lưỡi miêu tả bờ môi duyên dáng của nàng, cứ lặp đu lặp lại cho đến khi trong miệng nàng tràn ngập hương vị của hắn...

Cố Khinh Âm thở gấp liên tục dưới thế công dịu dàng của mắt, đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thúy của hắn. Hăn đang nhìn nàng chăm chú, thậm chí nàng có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong con ngươi đen của hắn. Thân thể nàng lại mềm nhũn, cơn nóng lại từ dưới bụng dâng lên, lan ra nhanh ra toàn thân.

Toàn thân nàng bỗng dưng run lên, nàng phải dùng hết khí lực mới đẩy hắn ra được một chút, nhìn hắn hơi nhíu mi, nàng cố trấn định, nói nhỏ: “Tướng gia nói vậy là đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá cao hạ quan rồi.”

Ngôn hành của Hàn Cẩm Khanh vô cùng cẩn thận, lúc nói lời này chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Cố Khinh Âm lại có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy. Hắn biết mình mong đợi nàng khác với những nữ tử từng qua lại với hắn, nhưng không còn gì hơn nữa. Hắn cứ để tự nhiên, không cố ý ngăn cản cũng chưa nghĩ tới sẽ khiến quan hệ với nàng trở nên sâu sắc hơn. Hắn đặt mình ở vị trí cao hơn rất nhiều, cứ nghĩ rằng mình có thể nắm trong tay tất cả, nhưng không ngờ mình đã hãm sâu vào trong đó.

Những lời vừa rồi của hắn đều thật lòng, hắn là người nhạy cảm thì sao có thể không hiểu những lời mình nói ra có ý gì. Nói cũng đã nói rồi, có hơi xấu hổ chút, hắn đành gửi gắm hết tình cảm vào trong nụ hôn này...

Nàng và hắn phù hợp như thế, cho dù chỉ là một nụ hôn cũng khiến hắn khó khăn chia lìa, hắn cho rằng nàng cũng quyến luyến cảm giác đó, không ngờ nàng lại đột nhiên đẩy hắn ra.

“Tại sao lại đánh giá cao? Chẳng lẽ nàng thấy ta không bằng Kỷ Trác Vân?” Hàn Cẩm Khanh trầm giọng hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của nàng.

Mặt Cố Khinh Âm nóng lên, hai gò má như phủ một tầng mây hồng diễm lệ, “Tướng gia miệng vàng lời ngọc, đừng hứa hẹn dễ dàng như thế. Những thứ Kỷ Trác Vân có thể cho tôi chưa chắc ngài có thể cho được. Cố Khinh Âm tôi chưa có phúc đến thế, tướng gia cũng không cần để ý.”

Nàng gằn từng tiếng dưới ánh mắt như kiếm như đao của hắn. Nàng không thể chìm sâu vào nữa, cũng không có thể lùi bước, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì giờ phút này mình rất tỉnh táo.

Môi mỏng của Hàn Cẩm Khanh giật giật, Kỷ Trác Vân có thể cho nàng một cuộc hôn nhân? Hắn có thể không? Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, không có đáp án, hắn thích sự minh bạch của nàng, cũng giận nàng quá tỉnh táo. Suy nghĩ một lúc, hắn cong môi nói: “Cố Khinh Âm, có phải chỉ cần nàng còn có lựa chọn khác, ta sẽ vĩnh viễn nằm ngoài sự cân nhắc của nàng?”

Vạn vật lặng thinh, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, tim Cố Khinh Âm đập như sấm, thân thể của nàng không bình tĩnh được như nàng thể hiện ra ngoài. Hơi thở của Hàn Cẩm Khanh bao phủ lấy nàng, trong miệng nàng đều là hương vị của hắn, nàng không muốn dây dưa với hắn nữa, bèn rũ mắt xuống, nói: “Đêm đã khuya, mời tướng gia về phủ.”

Hàn Cẩm Khanh kéo eo nàng lại, nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng ngay bên tai. Hắn cười khẽ, “Nàng sợ ta? Hay là sợ chính mình?” Đầu lưỡi hắn trượt trên gáy nàng. Nàng nhẹ ngâm một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.