Cố Đức Minh còn định nói thêm thì thấy có một người từ ngoài bước vào, dung mạo thanh tú, làn da trắng nõn, quần áo chỉnh tề. Hắn tiến phòng hành đại lễ với vợ chồng Cố Đức Minh, nói: “Tiểu nhân là Sở Phong, hầu hạ bên cạnh tướng gia, coi sóc những công việc liên quan đến tướng gia. Hôm nay tướng gia đặc biệt phái tiểu nhân đến đây thỉnh an Cố đại nhân, Cố phu nhân, đây là một chút tâm ý của tướng gia, hy vọng đại nhân vui lòng nhận cho.”
Phía sau có hai người tiến vào, trên vai nâng một cái hòm.
Cố Đức Minh biết Hàn Cẩm Khanh tâm cơ thâm trầm, giỏi về mưu đồ, vô duyên vô cớ tặng lễ ông chỉ thấy phỏng tay, nhưng cũng không tiện từ chối thẳng thừng khiến hắn mất mặt. Ông nhìn Sở Phong, nói: “Thay bản quan đa tạ ý tốt của Hàn tướng, nhưng vô công bất thụ lộc, bản quan xin nhận tâm ý của Hàn tướng, còn thứ này các ngươi nên mang về đi.”
Sở Phong chưa từng thấy người nào dám từ chối quà của tướng gia, tròng mắt hắn xoay chuyển, cười nói: “Cố đại nhân, quà tướng gia đã tặng không có lý lại nhận về, mong ngài đừng làm khó tiểu nhân.”
Cố Đức Minh còn muốn từ chối, lại bị Cố phu nhân giữ lại. Bà cười nói với Sở Phong: “Làm phiền ngươi chuyển cáo lại với tướng gia, Cố đại nhân xin nhận món quà này, đa tạ hảo ý của tướng gia. Khinh Âm nhà chúng ta còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm, xuân tuần này đành làm phiền tướng gia chiếu cố nhiều hơn.”
Cố Đức Minh nghe xong, không nói lời nào, nhưng mặt mày thì xanh mét.
“Mẫu thân...” Cố Khinh Âm đứng ở một bên, cất tiếng.
Hàn Cẩm Khanh nào có tốt như vậy, hắn có ý gì đây, Cố Khinh Âm nhìn phụ thân trông mong ông sẽ chống đỡ giúp nàng.
Không nghĩ tới Cố Đức Minh chỉ nhìn thoáng qua phu nhân rồi không nói gì nữa. Sở Phong ngầm hiểu, cười hì hì cho người đặt cái hòm xuống, hành lễ cáo từ đi ra ngoài.
Cố Khinh Âm cảm thấy phụ thân còn có lời muốn nói, nên vẫn đứng bên chờ đợi. Cố phu nhân tiến lên nói: “Khinh Âm, còn đứng làm gì, tướng gia đã chờ ở bên ngoài, mau đi đi, dọc đường nhớ chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.” Bà vừa nói, vừa đẩy nữ nhi ra ngoài, đặt tay nải vào trong tay nàng.
Cố Khinh Âm lại nhìn nhị lão trong sảnh, không biết nghĩ đến cái gì, trong lòng đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Có hai xe ngựa đứng ngoài cửa Cố phủ. Xe phía trước làm bằng gỗ mun, rộng rãi, treo mành gấm, là xe chuyên dụng dành cho quan viên trong triều, hai người đánh xe đều lạ mặt. Xe ngựa phía sau tuy nhỏ nhưng trông rất hoa lệ, Sở Phong ngồi phía trước, đang nhỏ giọng nói chuyện cùng nữ tử xinh xắn ngồi cạnh.
Cố Khinh Âm hơi trầm ngâm, bước lên chiếc xe ngựa phía trước, kéo mành gấm, nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh mặc bộ triều phục xanh đen, một nửa mái tóc mượt như nhung được cố định bằng ngân quan, nửa còn lại thả xõa trên lưng. Hắn lười biếng tựa vào vách xe, một tay vén màn lên, nhìn ra bên ngoài. Thấy nàng tiến vào, hắn quay đầu lại nhìn, cười nhẹ: “Để bản tướng đợi lâu thật đấy.”
Cố Khinh Âm tự ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm che mỏng manh chiếu vào lên người hắn, khiến gương mặt tuấn mỹ trong trẻo của hắn thêm vài phần nhu hòa. Nàng chắp tay nói: “Hạ quan thỉnh an tướng gia,“ dừng một lát, lại nói tiếp: “Đa tạ tướng gia lo lắng.”
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày cười nói: “Thuận đường nên đến đón nàng, lần này tốn rất nhiều tâm tư so với trước đây, thế mà nàng hoàn toàn không để vào mắt.”
Trái tim Cố Khinh Âm run lên, liếc nhìn hắn một cái thì chạm phải ánh mắt ngả ngớn phía đối diện.
Hai ngày trước nàng bị ép buộc một phen, thân thể vẫn còn rất khó chịu, lúc này chỉ muốn ngủ, chẳng muốn nhiều lời với hắn. Nàng lấy một quyển ghi chép những chuyện cũ về Ngự sử đài trong bao quần áo ra đọc.
Trong toa xe nhất thời yên tĩnh, Cố Khinh Âm cố ép mình không được để ý đến hắn nữa, đột nhiên cuốn sách trên tay nàng bị đoạt mất, trước mắt hiện lên một khuôn mặt đẹp đẽ.
“Cố đại nhân sao vậy? Khí sắc hình như không được tốt.” Hàn Cẩm Khanh nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng, mày kiếm nhíu lại, chăm chú nhìn thần sắc trên khuôn mặt nàng.
Khinh Âm bối rối, muốn tránh khỏi tay hắn. Giọng nói của nàng đông cứng: “Hạ quan không sao.”
Hàn Cẩm Khanh rất gần nàng, nàng có thể ngửi thấy mùi long tiên hương tự nhiên trên người hắn, hơi thở của hắn quanh quẩn bên chóp mũi nàng. Hắn hạ thấp giọng nói: “Cố đại nhân đang lo lắng về xuân tuần? Hay là lo cho việc riêng của nàng?”
Cố Khinh Âm đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn một lát, đưa tay đẩy hắn ra một chút, nói: “Tướng gia một ngày trăm công ngàn việc, nỗi lo của hạ quan thực không đáng nhắc đến.”
“Nỗi lo của người khác sao so được với bản tướng, tất nhiên là không đáng nhắc tới, nhưng Cố đại nhân...” Trong mắt hắn chợt lóe ý cười rồi biến mất, đôi mắt sắc bén thâm trầm nhìn nàng, “Về công về tư, bản tướng đều nguyện ý chia sẻ cùng nàng.”