Cố Khinh Âm có cảm giác mình bị người nào đó nhìn chằm chằm, đến lúc mọi người ngồi xuống, nàng mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rơi vào một đầm nước xanh yên tĩnh.
Nàng vội vã thu hồi tầm mắt, ngực nhấp nhô kịch liệt. Nàng cố gắng tự trấn định, nhưng lúc cầm đũa lên lại không cẩn thận chạm ly rượu bằng bạch ngọc, làm ướt một góc quan phục.
Sao có thể là hắn? Hắn chính là đại tướng quân mới nhậm chức? Nàng vạn lần không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn, khi đó nàng giấu diếm thân phận với hắn vì trong lòng muốn rời khỏi đó. Hai người lại không tiếp xúc nhiều, mối quan hệ đó sớm muộn gì cũng sẽ được xóa sạch, từ nay về sau quên đi sẽ là kết cục tốt nhất, làm sao nghĩ đến còn có một ngày gặp lại. Lúc này dùng thân phận thật đối mặt với hắn, nàng lại càng nơm nớp lo sợ.
Hàn Cẩm Khanh kính rượu Ngụy Lãnh Nghiêu, thản nhiên cười nói: “Hôm nay Ngụy tướng quân đến cấm quân doanh tuần tra, đúng lúc bản tướng cũng phải tham dự xuân tuần.”
Ngụy Lãnh Nghiêu ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Không thể nói là tuần tra được.” Hắn nhìn Kỷ Trác Vân, “Từ lâu đã nghe cấm quân được huấn luyện tốt, nên rất muốn đến xem.”
Kỷ Trác Vân bưng ly rượu lên, chắp tay nói: “Đa tạ đại tướng quân đã cất nhắc.” Nói xong, hắn làm động tác kính rượu.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhướng mày kiếm, “Kỷ tướng quân, không cần khách sáo với ta, tốt chính là tốt, ta cũng không cất nhắc ai, cũng sẽ không đánh giá thấp ai.” Hắn nhận ly rượu người hầu bên cạnh dâng lên, uống một hơi cạn sạch.
Ngụm rượu của Kỷ Trác Vân còn đang mắc trong cổ họng, chưa kịp trôi xuống. Suýt nữa hắn bị sặc, mặt mũi đỏ ửng, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt thành quyền.
Trong cả bữa cơm, Cố Khinh Âm chỉ cúi đầu, yên lặng ăn những món điểm tâm mà người hầu không ngừng đưa tới trước mặt, không quan tâm đến diễn biến xung quanh.
Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh thường thản nhiên đảo qua, xem bộ dạng chột dạ lảng tránh của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên.
Buổi chiều, cấm quân doanh dựng tạm một phòng làm chỗ cho mấy người ngự sử đài ở tạm thời xử lý công vụ và làm nơi tập nghị. Tuy căn phòng không lớn nhưng được lấy ánh sáng vô cùng tốt, bốn phía đều đặt mấy cái án và ghế dựa, ở giữa đặt một chiếc bàn dài dùng để nghị sự.
Khinh Âm cất tư liệu vào trong phòng, rồi theo người hầu đến nơi nghỉ ngơi. Nàng sắp xếp hành lý qua loa, rồi bắt đầu đến các nơi tuần tra.
Ngự sử đài đã phân công nàng và hai giám sát Ngự sử đến khố phòng kiểm kê vật tư, thanh tra các khoản thu chi.
Khố phòng rất lớn, lưu trữ các loại vật tư quân đội, đã được sửa sang lại sạch sẽ, được hai lão binh trước kia bị thương trên chiến trường thay phiên trông coi.
Một lúc lâu sau, Cố Khinh Âm phân phó hai Ngự sử tiếp tục kiểm kê thực thẩm, còn mình thì trở lại phòng nghị sự ghi lại chi tiết kiểm kê có trong hồ sơ, để sau này cần thẩm tra tiếp thì còn có cái dùng.
Đến khi lên đèn, ngày đầu tiên tuần tra của ngự sử đài cũng kết thúc, thức ăn buổi tối đơn giản hơn nhiều so với ban trưa, đủ người đủ lượng. Cố Khinh Âm cũng không kén chọn, ăn qua loa ăn rồi trở về phòng. Không gặp Hàn Cẩm Khanh, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bố trí đơn giản nhưng đầy đủ hết, Cố Khinh Âm thay y phục hàng ngày, cầm tách trà nóng, nghĩ lại việc tuần tra khố phòng một lần, lại thêm vài nét bút trên giấy, chuẩn bị sáng sớm ngày mai trao đổi với mọi người tình huống ngày đầu tiên tuần tra.
Công việc đã xong, nàng đột nhiên nhớ tới miếng ngọc cổ gia truyền mà Kỷ Trác Vân tặng lần trước. Lúc thu thập hành lý không biết thế nào lại thấy, nàng cân nhắc rồi bỏ nó vào trong bao quần áo mang đến đây.
Kỳ thực cũng không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì tâm ý của Kỷ Trác Vân, nên nàng muốn nói cho hắn biết mình luôn giữ gìn miếng ngọc này cẩn thận.
Cố Khinh Âm cởi bọc hành lý, tìm một lần lại không thấy tung tích của miếng ngọc. Nàng vội vàng tìm kỹ một lần nữa nhưng vẫn không có. Nàng khẳng định mình để miếng ngọc trong bọc hành lý, ban ngày bận rộn nên ném đồ đạc lại đây rồi đi luôn.
Tay nải luôn trên người nàng, lúc sắp xếp tư liệu ở phòng nghị sự có cởi ra một lần, nàng định đến đó tìm thử.
Sắc trời đã tối muộn, Cố Khinh Âm thay lại quan phục, cầm theo một cốc nến rồi bước ra ngoài.
Nào biết nàng vừa đi thì Kỷ Trác Vân tới tìm. Ngày mai Ngụy Lãnh Nghiêu muốn đi quan sát tình hình trong quân, tối nay hắn không thể không đến quân doanh trước để chuẩn bị. Chỉ có lúc này rảnh rỗi đến gặp mỹ nhân nhưng lại không thấy nàng đâu nên hắn thất vọng vô cùng.
Về phần Cố Khinh Âm, từ xa nàng thấy trong phòng nghị sự còn sáng đèn, chỉ coi là người của ngự sử đài vẫn chưa rời khỏi, trong lòng vui sướng, đi nhanh tới cửa phòng, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ánh nến sáng ngời trong phòng chiếu lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, đến khi nhìn rõ tình hình bên trong, thân thể nàng cứng đờ, vội vàng thu liễm thần sắc, xấu hổ thấp giọng nói: “Ngụy tướng quân...”