Cố Khinh Âm ở trong phủ nghỉ ngơi bốn ngày, miệng vết thương cũng đã khép, kết vảy.
Đến ngày thứ năm, Kỷ Trác Vân phái người đưa một danh mục quà tặng đến Cố phủ, viết chi chít tên các loại quà tặng, nhiều nhất là các loại thuốc bổ quý hiếm và thuốc dưỡng nhan, có thể thấy được chuẩn bị rất công phu.
Cố Đức Minh mất kiên nhẫn, nói với người đến tặng lễ: “Tướng quân có lòng, nhưng lão phu không nhận nổi những thứ này, xin hãy cầm về đi.”
Không ngờ Kỷ Trác Vân cưỡi ngựa đến sau, chính thức bái kiến Cố Đức Minh, nói là đến thăm Cố Khinh Âm. Những nếp nhăn trên trán Cố Đức Minh dường như lại sâu thêm một chút, đang muốn từ chối không cho Kỷ Trác Vân gặp nhà mình nữ nhi, ai ngờ lại bị Cố phu nhân ngăn lại. Cố phu nhân đánh giá Kỷ Trác Vân một lát, khuôn mặt như giãn ra, cười nói: “Lão gia, Kỷ tướng quân đã thành tâm đến đây, cứ để cho ngài ấy gặp Khinh Âm thì có làm sao.”
Quan hệ nam nữ ở Hưng Hòa vương triều cũng không quá nghiêm khắc, Cố Khinh Âm lại làm quan trong triều, đồng liêu đến thăm bệnh cũng không phải không có. Nhưng chỉ vì nghe mấy lời đồn đại về Kỷ Trác Vân và nữ nhi nhà mình, nên Cố Đức Minh thật sự không thích hắn. Huống chi Cố Khinh Âm cũng đã đính ước, là nàng dâu chưa xuất giá của Nguyễn gia, thế mà Kỷ Trác Vân lại có vợ chồng chi thực với nữ nhi, rõ ràng hắn chưa từng cân nhắc đến danh dự của nữ nhi nhà ông mà. Người như vậy, tốt nhất không nên để nữ nhi tiếp xúc với hắn, nếu còn làm ra chuyện gì nữa, ông không biết phải ăn nói thế nào với Nguyễn phủ.
Cố Đức Minh lườm Cố phu nhân, nhưng Cố phu nhân không thèm để ý, tự ý nói chuyện với Kỷ Trác Vân, khen hắn có lòng, quà tặng quá quý giá, sau đó liền đưa dẫn hắn đi gặp Cố Khinh Âm.
Cố Đức Minh trơ mắt nhìn Kỷ Trác Vân gật đầu với mình rồi đi vào nội viện. Ông luôn tôn trọng phu nhân, không bao giờ có chuyện quát mắng bà trước mặt người khác, nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Ông nhìn thấy dáng vẻ tha thiết Kỷ Trác Vân, toàn bộ tâm tư đều viết trên mặt, không phải người tâm cơ thâm trầm, xuất thân cũng không tệ, nếu không phải nữ nhi đã đính ước, có lẽ ông cũng sẽ cân nhắc. Nhưng ông đã đồng ý với Nguyễn Tu, nay Nguyễn gia cũng không, hắn vô luận không bao lâu sẽ đối con của hắn có cái công đạo.
Chưa gặp Cố Khinh Âm mà Kỷ Trác Vân đã thấy hơi lo lắng cho hình ảnh của mình, khiến Cố phu nhân đi bên cạnh cứ cười tủm tỉm. Hắn đành thu liễm lại một chút, dù sao Quốc công phủ chưa chính thức cầu hôn, hắn không thể thiếu lễ nghĩa trước mặt Cố phu nhân mất được.
Xuân tuần cũng đã diễn ra nhiều ngày, đúng lúc vị trí các quan trong triều cũng thay đổi thường xuyên.
Một lão thần phụ ta dưới trướng Giang Lăng vương vì một số nguyên do mà bị giáng chức sung quân, người sáng suốt đều biết có người chọc gậy bánh xe, nhưng chuyện không liên quan mình, nên cũng không dám hỏi nhiều. Cố Đức Minh cũng là một trong số ít người biết rõ chân tướng.
Chuyện này không phải do đối thủ gây ra, mà chính Giang Lăng vương tiên hạ thủ vi cường .
Giang Lăng vương có năng lực trác tuyệt, nhưng cũng là người đa nghi, rải không ít cơ sở ngầm trong triều, không chỉ để giám sát đối thủ, mà còn giám sát cả người của mình, một khi phát hiện có suy nghĩ gian dối, thì sẽ trừ bỏ trước.
Cố Đức Minh cũng bị liên lụy vì thường ngày trong cũng có quan hệ thân thiết với vị quan đó. Hai người cùng nhau uống rượu ngâm thơ, nói chuyện nhiệt huyết, hùng tâm tráng chí đầu quân dưới trướng Giang Lăng vương. Ai ngờ còn chưa thực hiện được khát vọng, đã rơi vào kết cục thê lương.
Ông âu sầu suy tư ư, cúi đầu đi vội vã, thiếu chút nữa đâm sầm vào người đối diện.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, lập tức nhìn nhau cười.
“Cố đại nhân, ta và ông dù cùng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, nhưng lại ít có cơ hội gặp mặt, hôm nay đúng là khéo.” Thượng Quan Dung Khâm làm lễ trước, ý cười bên môi khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
Cố Đức Minh hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, chắp tay nói: “Thì ra là Thượng Quan đại nhân, lúc đại nhân được thăng chức đại học sĩ, lão phu chưa kịp nói lời chúc mừng.”
Cố Đức Minh luôn có ấn tượng vô cùng tốt với Thượng Quan Dung Khâm. Hắn có kiến thức uyên bác, tài hoa hơn người, thần thái phong lưu, nhân phẩm học thức đều thuộc hàng thượng thừa, tuổi còn trẻ mà đã một bước lên mây, lại là người khiêm tốn bình thản, thật sự đáng quý. Hắn làm việc dưới trướng Nhiếp chính vương hiệu lực, cũng được Vương gia hết mực ưu ái.
Thượng Quan Dung Khâm mặc bộ trường bào nguyệt sắc, khuôn mặt thanh nhã, tóc mượt như nhung lưu tiết, một mạt thản nhiên rực sắc ở giữa lông mày lưu chuyển. Hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp tựa như ca, “Đại nhân quá lời rồi.”
Cố Đức Minh còn có việc, nên gật đầu chào hắn định rời đi, không ngờ Thượng Quan Dung Khâm lại nói: “Ý Chi rất khâm phục đại nhân, nếu đại nhân có chuyện khó xử, có nguyện ý chia sẻ với ta vài điều không.”
Cố Đức Minh kinh ngạc nhìn hắn. Đối diện với đôi mắt dập dờn sóng nước của Thượng Quan Dung Khâm, ông nhất thời không đoán ra dụng ý của hắn, chỉ đành giả bộ hồ đồ cảm ơn rồi rời đi.