Minh Tiểu Hạc nhận được thư của Ngự sử, mới biết Cố Khinh Âm bị thương, tuy ngoài ý liệu, nhưng với hắn lại chính là thời cơ để xoay chuyển, nào có chuyện không nắm chắc lấy. Một mặt hắn trình bản lịch trình lên cho Hàn Cẩm Khanh, một mặt sai nhân đi bẩm báo cho Thượng Quan Dung Khâm, bảo Thượng Quan Dung Khâm mau nhúng tay vào. Ngự sử trung thừa bị thương ở cấm quân doanh là đại sự trong triều, một khi Thượng Quan nhúng tay, Hàn Cẩm Khanh có muốn bưng bít cũng không được.
Hắn đã nghẹn một bụng cơn tức vì lần xuân tuần này, không nghĩ tới vài ngày sau lại xảy ra chuyện. Hắn đoán Hàn Cẩm Khanh sẽ làm khó hắn nữa. Tâm tình vui vẻ, hắn đến quân doanh gặp Hàn Cẩm Khanh, giả ý xu nịnh một phen, đổi được ba ngày tuần tra trong quân doanh, đồng thời hiểu các loại tình huống bên trong cũng kết giao được không ít tướng lĩnh có thực quyền.
Hắn biết hôm nay Cố Khinh Âm sẽ tới đây. Theo lẽ thường, hắn là tân nhiệm chưởng sử nên đến thăm hỏi cấp dưới.
Đến trước doanh trướng, hắn nghe thấy bên trong có động tĩnh, có tiếng nói chuyện của nam tử. Hắn nghĩ, lúc này hắn cứ đứng ở nơi nhiều người qua lại thế này cũng không hay lắm, đã lấy danh nghĩa đến thăm thì cứ đi vào thôi. Dù có thấy Cố Khinh Âm thế nào, hắn cũng chỉ cần tỏ vẻ kinh ngạc là được. Kỳ thực trong lòng hắn rất hy vọng được nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Cố Khinh Âm.
Vì thế, hắn xốc mành trướng lên đi vào, doanh trướng được thiết kế rộng rãi, chỉ cần bước vào một bước là có thể nhìn thấy không sót thứ gì bên trong.
Cố Khinh Âm đang bị một nam nhân cao lớn ôm vào trong ngực, nam nhân đó nắm lấy cánh tay của nàng, cúi đầu, hình như đang... hôn lên vết thương của nàng.
Đôi mắt lưu ly hẹp dài của Minh Tiểu Hạc híp lại, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú. Nam nhân kia có dáng người cao to, mái tóc mượt như nhung búi lại một nửa, góc mặt lạnh lùng tinh xảo, trông quen quen. Vì cố nhẫn nhịn mà khuôn mặt trắng sứ của Cố Khinh Âm hơi ửng đỏ, tròng mắt lấp loáng hơi nước. Khi nghe thấy tiếng gọi của hắn, nàng quay ra nhìn, còn hắn khóa chặt lấy tầm mắt của nàng, không cho nàng trốn tránh, khiến nàng càng cảm thấy khó xử.
Ngụy Lãnh Nghiêu nghe vậy cũng xoay người lại, con ngươi u lam nhanh chóng đảo qua Minh Tiểu Hạc, chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay đi. Hắn lấy từ bên hông một bình nhỏ, trong lúc Cố Khinh Âm còn đang sững sờ ngẩn ngơ, nhanh tay rắc một chút bột thuốc lên miệng vết thương của nàng.
Vì cảm giác châm chích ở miệng vết thương, Cố Khinh Âm thu ánh mắt về, tức giận nói: “Ngài làm cái gì vậy? Chưởng sử đại nhân tới, tôi...” Nàng muốn chào Minh Tiểu Hạc, nhưng quần áo thì không chỉnh tề, bộ dạng lại thế này, nói mất cấp bậc lễ nghĩa còn là nhẹ. Nàng chỉ biết cắn răng trừng trừng nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, rồi thỉnh thoảng lại sợ hãi nhìn Minh Tiểu Hạc.
Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng nhìn nàng, “Cố đại nhân không cần nóng vội, thương thế của nàng chưa lành, vẫn cần điều trị, Minh đại nhân nhất định sẽ không so đo với nàng.” Hắn nói xong, vẫn chậm rãi rắc thuốc trị thương lên vết thương của nàng, cố ý dùng thân mình ngăn cản ánh mắt nóng rực đến từ phía sau. “Thuốc này rất tốt cho thương thế kiểu này, miệng vết thương sẽ mau khép lại không cần băng bó, cứ để cho thoáng khí.” Nói xong, hắn tiện tay vứt băng vải sang một bên, ngón tay lại vuốt ve quanh vết thương của nàng hai lần.
Khi Minh Tiểu Hạc nhận ra là Ngụy Lãnh Nghiêu, mắt hắn càng sáng hơn. Ngày đầu tiên đến đây hắn chỉ gặp thoáng qua Ngụy Lãnh Nghiêu một lần, chỉ cảm thấy người này lạnh nhạt cao ngạo, khó mà tiếp cận, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, mới từ biên cương hồi kinh không lâu đã trở thanh đối tượng mà các phe phái trong triều muốn mượn sức. Tuy trước mắt Hàn Cẩm Khanh có vẻ thân thiết với Ngụy Lãnh Nghiêu hơn một chút, nhưng trực giác của hắn mách bảo Hàn Cẩm Khanh vẫn chưa nắm được người này trong tay. Minh Tiểu Hạc đang định tìm một cơ hội làm thân với Ngụy Lãnh Nghiêu, ai ngờ hắn và Cố Khinh Âm lại có quan hệ ái muội như thế. Thậm chí Ngụy Lãnh Nghiêu còn hoàn toàn không có ý định tránh hắn, chỉ để ý bôi thuốc nói chuyện với Cố Khinh Âm, mặc cho hắn đứng đó.
Đôi mắt đẹp của Minh Tiểu Hạc cong thành vầng trăng khuyết, nhìn vẻ mặt khốn quẫn của Cố Khinh Âm và dáng vẻ lạnh lùng của Ngụy Lãnh Nghiêu, cười yếu ớt chào: “Hạ quan Minh Tiểu Hạc thỉnh an Ngụy tướng quân. Tướng quân nói rất đúng, đương nhiên thương thế của Cố đại nhân quan trọng hơn, thật sự không cần đa lễ.”
Cố Khinh Âm ló đầu qua vai Ngụy Lãnh Nghiêu, nói nhỏ: “Tạ đại nhân đã thông cảm.” Nàng vừa nói xong lập tức bị Ngụy Lãnh Nghiêu ấn đầu lại.
Ngụy Lãnh Nghiêu vén tóc nàng ra sau tai, coi như không nhìn thấy ánh mắt nổi giận đùng đùng của nàng, vuốt ve thái dương của nàng, dịu dàng nói: “Vết thương sẽ hơi đau một chút, ngoan ngoãn đừng chạm vào là được. Minh đại nhân, không bằng ta và ngài đi trước, để Cố đại nhân thay triều phục.”