“Thượng Quan đại nhân,“ Cố Khinh Âm hơi sững sờ ngẩn ngơ, “sao lại đến đây?”
Phùng Thì Viễn gắp một miếng đồ ăn, “Cũng không phải là, ai chẳng biết Thượng Quan đại nhân nay là đại tâm phúc của Nhiếp chính vương, cũng được Thánh Thượng tín nhiệm. Lần này Thượng Quan đại nhân đích thân tới đây, cho thấy triều đình rất coi trọng việc đại nhân bị tập kích trong xuân tuần.”
Cố Khinh Âm gật gật đầu, áp chế suy nghĩ trong lòng, nói: “Xuân tuần vốn được Thánh Thượng coi trọng, chuyện này quả phải điều tra rõ ràng, những không phải vì cá nhân bản quan, mà là vì liên quan đến công việc.”
Nàng quay đầu nhìn Phùng Thì Viễn, “Từ sau đêm gặp chuyện không may đó, có một vấn đề là không thấy sổ sách.”
“Vẫn chưa tìm thấy, sợ là đã bị tiêu hủy sạch sẽ, không có bằng chứng, manh mối này sẽ đứt hoàn toàn.” Phùng Thì Viễn nói: “Nhưng, bây giờ có Thượng Quan đại nhân tham gia cùng, có lẽ sẽ giải quyết được mọi chuyện. Thử xem người đứng sau chuyện này có bản lĩnh đối phó đến mức nào.”
Trong lòng Cố Khinh Âm bỗng nhảy dựng, cưỡng ép những lời suýt buột ra khỏi miệng, hỏi sang chuyện khác: “Chỗ Hà Kiển có thể tra được gì không?”
“Buổi chiều có thể lấy được đăng ký quân lương. Hạ quan và Hà đại nhân sẽ cùng tra, cho dù tối nay không ngủ cũng phải tra rõ.” Phùng Thì Viễn trả lời.
Cố Khinh Âm cùng Phùng Thì Viễn dùng cơm, lúc bước ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước thì bắt gặp một đoàn người đang chậm rãi đi tới. Hai người đi đầu cao lớn, một người mặc cẩm bào màu lam sẫm, một người mặc áo dài nguyệt sắc, đang nói với nhau chuyện gì đó.
Da đầu Cố Khinh Âm căng lên, biết không thể tránh được, đành phải tiến lên hai bước chào. Nàng khom người nói: “Hạ quan thỉnh an Ngụy tướng quân, Thượng Quan đại nhân.”
Phùng Thì Viễn đứng sau lưng nàng cũng thi lễ.
Cố Khinh Âm đầu, chỉ hy vọng hai người này có chuyện quan trọng, mau cho nàng lui xuống.
“Thì ra là Cố đại nhân, không cần đa lễ.” Một lát, một giọng nói ôn nhuận vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Khắp nơi đều trở nên tĩnh lặng, Cố Khinh Âm chậm rãi ngẩng đầu lên, Thượng Quan Dung Khâm đã đi đến trước mặt nàng. Khuôn mặt của hắn thanh nhã ôn nhuận, hàng mày dài nhập tóc mai, tròng mắt long lanh, giữa trán có một nốt ruồi son rực rỡ. Hắn ôn hòa nhìn nàng.
Cố Khinh Âm nhanh chóng rời tầm mắt, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Ngụy Lãnh Nghiêu.
“Cố đại nhân cùng Thượng Quan đại nhân quen biết nhau sao?” Mặt Ngụy Lãnh Nghiêu không đổi sắc, nhìn nàng, nói: “Ta với Thượng Quan đại nhân còn có việc cần thương lượng. Nếu Cố đại nhân có việc gì, tí nữa hãy chính thức bái kiến Thượng Quan đại nhân.”
Cố Khinh Âm đứng một bên, cúi đầu, đoan chính nói: “Công vụ của hai vị đại nhân quan trọng hơn, hạ quan cũng đang muốn tiếp tục tuần tra.”
Lúc Thượng Quan Dung Khâm đi qua nàng, nói nhỏ: “Vậy ta đợi Cố đại nhân làm việc xong.” Giọng nói của hắn rất nhỏ, như gió nhẹ thoảng qua.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ còn thấy bóng dáng thanh nhã lỗi lạc của người nọ.
Thượng Quan Dung Khâm được Ngụy Lãnh Nghiêu dẫn đi tuần tra một vòng trong đoanh trại, mới hiểu đại khái về quân phòng ngự và binh lực, đã có người tới mời về doanh trướng nghỉ tạm.
Một lát sau, mành trướng được vén lên, Minh Tiểu Hạc tươi cười tiến vào, “Thượng Quan, huynh tới rồi sao.”
Thượng Quan Dung Khâm nhấp một ngụm trà, “Mấy ngày nay tuần tra có thuận lợi không?”
Minh Tiểu Hạc tự ý ngồi xuống, “Năm nào chẳng làm một lần, có cái gì mà thuận với không thuận.”
“Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, sợ là ngươi không gánh nổi chức vị Chưởng sử.” Thượng Quan Dung Khâm buông chung trà, nhìn Minh Tiểu Hạc.
Minh Tiểu Hạc không thèm để ý, ý cười sâu thêm vài phần, “Bây giờ huynh mới hối hận?”
“Nếu bây giờ mà ngươi còn chưa rõ tình hình thì tốt nhất là về Hạc Di lầu.” Thượng Quan Dung Khâm đứng lên, liếc mắt nhìn bản đồ địa hình treo trong doanh trướng.
Minh Tiểu Hạc nhìn sắc mặt của Thượng Quan Dung Khâm, tự biết mình nói lỡ, vội thu liễm ý cười, nói: “Tuần tra năm ngày nay, đệ không dám lơi lỏng một ngày. Quân doanh này quản lý khá nghiêm, các sự vụ tra xét đều ít có sơ hở, nhưng chỉ là mấy chuyện bé tí.”
“Cố Khinh Âm đâu? Nàng quen chuyện tuần tra hơn ngươi.”
Minh Tiểu Hạc nhíu mày, “ Cố Khinh Âm sao? À, hôm qua nàng ta nói có điểm đáng ngờ, đề đã phân phó hôm nay nhất định phải tra ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Thượng Quan Dung Khâm xoay người lại, “Chuyện tuần tra đóng quân này, khả năng không chế của ta chỉ có hạn. Nếu không phải xuân tuần, ta và ngươi sao có thể đến đây.”
Minh Tiểu Hạc rùng mình, lập tức rõ ràng thấu đáo ý của Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi còn ở đây làm gì? Chuyện của ta và ngươi không thể nóng nảy nhất thời được.”
Minh Tiểu Hạc do dự, nói: “Kỳ thực, hôm nay đệ đến là có một chuyện muốn báo cáo.”