Trên gương mặt ôn nhuận của Thượng Quan Dung Khâm thoáng ý cười, “Lúc này đến thăm, là ta đường đột mới đúng.”
Hàn Cẩm Khanh bảo Thanh Lộ chuẩn bị trà, ngồi đối diện với Thượng Quan Dung Khâm, nhướng mắt, nói: “Nhiều ngày không gặp, Thượng Quan đại nhân gầy đi không ít, chắc sự vụ trong triều vất vả lắm.”
Thượng Quan Dung Khâm cười ôn hòa, không đáp trả ngay, chỉ nói: “Mấy ngày gần đây Thánh thượng rất lo lắng vì chuyện Cố đại nhân bị tập kích khi tuần tra. Ta làm thần tử, tất nhiên phải thánh thượng phân ưu.”
Thượng Quan Dung Khâm cẩn thận đánh giá Hàn Cẩm Khanh một phen. Dưới ánh nến, mặt mày của Hàn Cẩm Khanh tinh xảo, khóe mắt đuôi lông mày lưu chuyển vài phần phong lưu. Hắn nói tiếp: “Hàn đại nhân phụng chỉ đốc thúc xuân tuần mà lại không thấy tiều tụy. Nhiều ngày đại nhân không vào cung, Thánh Thượng vô cùng mong nhớ.”
“Thánh ân mênh mông cuồn cuộn, là ta vô năng, đêm cấm quân doanh bị tập kích, không bắt được hung phạm về quy án, ta không còn mặt mũi đi gặp Thánh Thượng.” Hàn Cẩm Khanh than nhẹ một tiếng.
Thượng Quan Dung Khâm thấy thần sắc Hàn Cẩm Khanh khẽ biến, lại nói: “Không dối gạt Hàn đại nhân, thời gian gấp gáp, tối nay đến thăm, chính là vì việc này.” Hắn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, “Nghe Hàn đại nhân đã tốn không ít công sức vì vụ án này, trong triều cứ nghĩ là chỉ cần mấy ngày sẽ tra ra manh mối. Nhưng Thánh Thượng đợi mãi không thấy Hàn đại nhân tiến cung báo cáo lại, trong lòng lo âu, nên phái ta đến đây tìm hiểu một hai.”
“Vụ án này nhìn như đơn giản, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có nhiều biến đổi bất ngờ. Nghi phạm sau khi bị bắt đã thành thật khai báo, vốn tưởng có thể kết án, không ngờ y lại sợ tội tự sát.” Hàn Cẩm Khanh lắc lắc đầu như bất đắc dĩ, “Tất cả manh mối cũng bị tiêu hủy, nay chỉ còn cách điều tra lại từ đầu.”
Thượng Quan Dung Khâm nhướng mày. Tất nhiên hắn hiểu được ngụ ý của Hàn Cẩm Khanh, vốn dĩ cũng chẳng trông cậy vào Hàn Cẩm Khanh sẽ để cho hắn giúp đỡ, nên xoay chuyển cách nói: “Lần này Cố đại nhân vô tội bị thương, cũng là tổn thất của triều đình.”
Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, tròng mắt sáng rọi, “Tuy là tổn thất của triều đình, nhưng ta đã hết lực trấn an Cố đại nhân, tin tưởng Cố đại nhân cũng có thể nhận ra tâm ý của triều dành cho nàng.”
“Tâm ý? Đến nay Hàn đại nhân vẫn chưa tra cái gì, cũng chẳng quan tâm đến việc của Cố đại học sĩ, đây gọi là tâm ý?” Thượng Quan Dung Khâm lẳng lặng nhìn hắn.
Hàn Cẩm Khanh cười yếu ớt, “Bản tướng và Cố đại học sĩ, có thể không quan tâm, đã là chuyện tốt nhất.”
Thượng Quan Dung Khâm im lặng một lát, mới nói: “Việc quản lý trong cấm quân doanh không tốt chắc cũng có liên quan đến ba vị phó tướng đã bị cách chức. Vậy nên danh sách phó tướng tân nhiệm chắc phải nhanh chóng định ra sớm. Ý của Hàn đại nhân thế nào?”
“Thượng Quan đại nhân, “ Hàn Cẩm Khanh đứng lên, “Phó tướng tân nhiệm nhất định phải là người có chiến công, vị trí của ba người đó không thể chọn ẩu.”
“Tất nhiên rồi.” Thượng Quan Dung Khâm cũng đứng lên, mặt đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, “Phân công phó tướng là đại sự trong triều, sẽ có Thánh Thượng quyết định.”
Hàn Cẩm Khanh đến gần hai bước, đôi mắt như ngọc đen không chớp nhìn Thượng Quan Dung Khâm, “Bên Hình bộ, Thượng Quan đại nhân vẫn không thể tương trợ sao?”
“Hình bộ thẩm án, người ngoài há có thể dễ dàng nhúng tay.” Thượng Quan Dung Khâm bình tĩnh nói.
Hàn Cẩm Khanh bỗng cười, nói nhỏ: “Xem ra, sức khỏe của quận chúa cũng không tệ lắm.”
“Hàn đại nhân còn muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế bao lâu?” Sắc mặt Thượng Quan Dung Khâm hơi trầm xuống.
“Bỉ ổi?” Hai mắt Hàn Cẩm Khanh hiện lên sự tàn khốc, “Thủ đoạn của Thượng Quan đại nhân thì cao minh ư? Tính mạng của quận chúa không kéo dài được lâu đâu, chỉ bằng một suy nghĩ của Thượng Quan đại nhân thôi đó.”
“Chừng nào ngươi mới đưa thuốc giải?”
“Phai xem khi nào ngươi chịu thả người.”
“Hảo, chỉ cần ngươi có thể chứng minh thuốc giải là thật trước, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến Hình bộ thả người, còn bọn họ có thể phục chức hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Rốt cuộc Thượng Quan Dung Khâm cũng chịu nhả ra.
Hàn Cẩm Khanh nói không sai, sức khỏe của Dương Tuyết Dao xác thực không thể kéo dài nổi nữa. Vương gia đã thúc giục nhiều lần, chuyện sắp xếp trong cấm quân doanh chỉ có thể hoãn lại. Tối nay hắn đến tìm Hàn Cẩm Khanh kỳ thực là để nhượng bộ, tất nhiên Hàn Cẩm Khanh cũng đắn đo đúng chỗ.
Hàn Cẩm Khanh cong môi, “Rất tốt.”
Không lâu sau, sức khỏe của quận chúa Dự vương phủ dần tốt lên, mới mấy ngày đã có thể xuống giường. Còn Hình bộ lấy lý do không đủ chứng cớ nên thả ba vị nguyên phó tướng cấm quân, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.