Hôm sau, trong nha môn của Công bộ vẫn chẳng có ai, Thượng thư ra ngoài, Thị lang cáo ốm, hồ sơ cần tra vẫn không lấy được. Cố Khinh Âm nén giận, thấy một tiểu lại ra đi, bèn bước nhanh đến, hỏi: “Thượng thư đại nhân của các ngươi đâu?”
Tiểu lại né tránh, nói quanh co: “Bẩm, bẩm đại nhân, ty chức không biết.”
“Không phải Thượng Thư đại nhân đã về nha môn rồi sao? Người đâu?” Kỳ thực Cố Khinh Âm nói vậy chỉ để thử mà thôi.
Tiểu lại ngẩng đầu, hơi kinh hoảng liếc nhìn nàng một cái, nơm nớp lo sợ nói: “Ty, ty chức vừa rồi nhìn đến Thẩm đại nhân đi đến án phòng của Thượng thư đại nhân. Nhưng ty chức thực sự không gặp Thượng thư đại nhân.”
Cố Khinh Âm nghe vậy, bèn quay người đi vào trong, để lại tiểu lại đó run rẩy đứng trong gió, lo lắng con đường làm quan của mình có thể vì câu này mà bị hủy hay không.
Quả thực Công bộ Thượng thư Vương Thành Giác đã hồi kinh đêm qua, sáng sớm hôm nay đã tới nha môn. Sau khi nhận được tin tức, Thẩm Linh Trăn chạy tới, vội vã bước vào nội đường, không nghĩ tới lại bị một tiểu lại bắt gặp.
Mặc dù Vương Thành Giác đã ngoài ngũ tuân, nhưng thân cường thể kiện, tướng mạo tuấn lãng, không kiêng dè nữ sắc. Hơn nữa Thẩm Linh Trăn có mỹ mạo, tâm tư lại lả lướt, nên hai người đã tư thông với nhau từ lâu, có khi mượn cớ trực đêm ở nha môn để làm chuyện mây mưa.
Thẩm Linh Trăn vừa vào án phòng đã bị Vương Thành Giác ôm chầm lấy, đưa tay vuốt ve bờ mông vểnh lên của nàng ta cách lớp quan bào, vừa kể lại lý do hôm qua đột nhiên rời kinh.
Kỳ thực cũng không phải việc cấp tốc gì, chỉ là mấy ngày trước đây mưa to nên một đoạn đê bị sạt lở, lại rơi đúng vào huyện U Châu. Trong huyện cho người đi sửa gấp, đã ngăn không cho nước sông chảy ngược gây nguy hiểm, tri huyện cho người đến báo với Công bộ, thế là Vương Thành Giác vừa vặn tìm được cớ “đích thâb thị sát” để khỏi kinh thành.
Thẩm Linh Trăn đỏ mặt, rúc vào lòng Vương Thành Giác, nói: “Đại nhân đã muốn kéo dài, vì sao lại vội vã chạy về, ở Kỳ huyện thêm mấy ngày chẳng phải tốt hơn sao?”
Vương Thành Giác cười khẽ, khóe mắt nhăn lại. “Nếu chỉ có một mình Cố Khinh Âm thì dễ đối phó, nhưng Thượng Quan Dung Khâm đã đến đây, bản quan còn phải làm bộ làm tịch. Đã kéo dài hai ngày rồi, kế tiếp có tùy tiện ứng phó cũng không sao. Hơn nữa, bản quan cũng không muốn để nàng lao tâm lao lực lo mọi việc chu toàn.” Nói xong, ông ta bèn hôn lên cổ Thẩm Linh Trăn một cái.
Thẩm Linh Trăn cười khanh khách, ôm thắt lưng Vương Thành Giác chủ động dâng môi thơm, cọ cọ vào người Vương Thành Giác như mèo con.
Vương Thành Giác thấy Thẩm Linh Trăn như vậy thì không nhịn nổi nữa, cởi quan bào, rồi bế bổng nàng ta lên đi về phía Noãn các.
Lúc này, cừa án phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, vang lên một tiếng “Ầm“. Một người đứng ở ngoài cửa, mặc quan phục chỉnh tề, lạnh lùng nói: “Thì ra Vương đại nhân đã về nha môn, làm hạ quan cứ chờ mãi!”
Tiếng nói du dương, khí phách, chính là Cố Khinh Âm.
Lúc này Vương Thành Giác đã cởi mũ quan, áo ngoài mở rộng, dáng vẻ háo sắc, chẳng còn khí thế như lần đầu gặp. Nhưng dù sao ông ta cũng là quan to tam phẩm, nhẹ nhàng thả Thẩm Linh Trăn đã che mặt xuống, miễn cưỡng ổn định tâm thần, điều chỉnh thần sắc, nói: “Hôm qua bản quan tới U Châu thị sát tình hình tai nạn, hôm nay giờ Tý mới trở về, Cố đại nhân, Ngự sử đài muốn tra thì cứ tra, chẳng lẽ còn muốn bản quan lúc nào cũng phải cung kính đợi lệnh? !”
Cố Khinh Âm nhìn ông ta, ánh mắt trong veo, không chút né tránh, “Vương đại nhân đã có thể ở trong nha môn tán tỉnh nữ quan, không bằng cho hạ quan chút thời gian, cung cấp hồ sơ phối hợp với Ngự sử đài. Hoặc nếu đại nhân bận, cũng có thể sắp xếp cho cấp dưới đi làm. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, hạ quan thật sự phải hoài nghi dụng tâm của đại nhân.”
Vương Thành Giác cười gằn, “Khẩu khí của Cố đại nhân lớn thật đấy. Bản quan nghe nói Cố đại học sĩ vẫn ở trong thiên lao, cô không đi lo lắng cho địa vị và an nguy của Cố phủ, mà lại nghi ngờ dụng tâm của bản quan, đúng là nực cười.”
“Việc trong phủ không nhọc Vương đại nhân lo lắng. Đại nhân chỉ cần phối hợp với Ngự sử đài là được.” Cố Khinh Âm trả lời.
“Tốt, “ Vương Thành Giác vừ sửa sang lại y bào, vừa nói: “Cố đại nhân đã nói đến vậy, nếu bản quan nếu không đáp ứng thì lại có vẻ Công bộ ta không muốn tuần tra. Nhưng, Cố đại nhân có từng nghĩ, một khi Cố phủ gặp chuyện không may, cô còn có thể giữ thân phận này bao lâu. Cho dù tuần tra có công, thì cũng chỉ có thể dâng cho người khác.”
“Hạ quan không cầu có công, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho bất cứ chuyện khuất tất nào.” Cố Khinh Âm gằn từng chữ.