Thẩm Linh Trăn thấy dọc đường Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn đều đi rất gần nhau thì trong lòng mừng thầm, chuyện này đúng là đã giúp giảm bớt khó khăn cho nàng ta. Nhưng nàng ta lại không đoán được Thượng Quan Dung Khâm thật sự sẽ tới, càng không dự đoán được hắn luôn đi cùng hai người kia. Hàng mi dài nhỏ của Thẩm Linh Trăn nhíu chặt.
Thấy cơ quan gắn trên núi giả ngày càng gần, nàng ta cố ý tìm lời đề kéo Thượng Quan Dung Khâm tới bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện cùng hắn, khóe mắt không rời khỏi cơ quan trên núi giả. Đến khi đi ngang qua đó, Thẩm Linh Trăn lấy ống tay áo che lại, nhanh chóng động ta, chỉ nghe một tiếng “Ầm”, chỗ Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn đang đứng nháy mắt nứt ra một khe hở rộng khoảng một trượng, hai người chưa kịp phản ứng gì đã cùng nhau rơi xuống.
“Cố đại nhân, Phùng đại nhân, làm thế nào đây?” Thẩm Linh Trăn kêu to lên, mặt mày hoảng loạn.
Thượng Quan Dung Khâm nhìn vết nứt đó, trong đôi mắt đẹp như có gió táp mưa sa. Một lát sau, hắn thả người nhảy xuống khe nứt, y bào màu thiên thanh vẽ một đường cong mỹ lệ trong không trung.
Lần này Thẩm Linh Trăn thật sự hoảng loạn, không nghĩ tới Thượng Quan Dung Khâm lại hành động. Đúng rồi, Thượng Quan Dung Khâm không chỉ một lần che chở cho Cố Khinh Âm, nhưng, bây giờ còn liều mình cứu giúp? Thôi, hiện nay không phải thời điểm truy cứu. Thượng Quan Dung Khâm là Đại học sĩ, có địa vị hết sức quan trọng ở trong triều, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở Công bộ, không riêng mình nàng ta mà đến Vương Thành Giác cũng khó bảo toàn.
Thẩm Linh Trăn cố gắng trấn tĩnh, mục đích ban đầu của nàng ta cũng không phải muốn đẩy Cố Khinh Âm vào chỗ chết. Thạch thất dưới núi giả tuy rằng ngoằn ngoèo nhưng không sâu, nàng ta cũng đã sai người rải chút rơm rạ khô lên trước rồi, cho dù đột nhiên rơi xuống cũng không đến mức bị thương. Cho nên Thượng Quan Dung Khâm sẽ an toàn, chỉ cần tìm thời cơ thích hợp cứu người ra trước là được. Thẩm Linh Trăn nghĩ, có thể cho Thượng Quan Dung Khâm nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Cố Khinh Âm cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Suy nghĩ thỏa đáng, nàng ta lại xoay cơ quan, thạch thất dưới chân đóng lại, kín kẽ, không chút dấu vết.
Việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Thẩm Linh Trăn lại nhìn quanh bốn phía, bảo đảm không ai biết, mới lặng yên rời đi, không nghĩ tới trong sơn động của núi giả đối diện ló ra một bóng người, chính là Công bộ thị lang Hạ Chính Quyền.
Y lắc mình đi ra khỏi núi giả, đi tới cơ quan gắn trên núi giả điều tra xung quanh, rồi cho một tên tiểu lại luôn đi theo bên người lặng lẽ rời khỏi Minh Cẩm Viên, cưỡi ngựa phi vội về phí thành Nam.
Về phần Cố Khinh Âm, ăn cơm trưa xong đã cảm thấy hơi nóng bức, sau đi dạo hết hai khu vườn thì trên trán đã lấm tấm mồ hô. Nàng hiểu rõ biến hóa trong thân thể mình, đan hoài nghi, lại nhìn thấy Phùng Thì Viễn đi bên cạnh cũng liên tiếp lau mồ hôi, liền hỏi: “Phùng đại nhân cũng nóng sao?”
“Nóng, hạ quan nóng chảy mỡ rồi, thời tiết quỷ này.” Phùng Thì Viễn oán giận.
Cố Khinh Âm suy tư, lại liếc mắt nhìn những người khác, cảm thấy không ổn, nói: “Những Ngự sử khác đều khí định thần nhàn, chỉ có ta và ngươi. . .”
Phùng Thì Viễn cố ý kề sát nàng nói: “Đại nhân, ngài không biết ư? Vừa rồi trong bữa cơm, hạ quan có nhìn thấy trong canh của ngài và hạ quan có nhân sâm, lộc nhung. Có lẽ là bổ quá nên bây giờ mới nóng như vậy.”
Cố Khinh Âm hơi nhíu mi, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghe Phùng Thì Viễn nói như vậy, dường như mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Nàng mang theo nghi ngờ, theo Thẩm Linh Trăn đi dạo trong vườn, cho đến khi hai người đột nhiên rơi thẳng xuống.
Nàng còn chưa kịp hét lên, đã bị con đường tối đen trước mắt nuốt chửng.
Dũng đạo quanh co, bốn phía đều là thạch bích cứng rắn, Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn không chịu khống chế trượt dọc theo thạch bích, lưng bị ma sát phát đau. Nàng cũng cảm giác được Phùng Thì Viễn cách mình không xa, nàng nghe thấy tiếng thờ dồn dập và tiếng kinh hô của y. Nhưng dũng đạo tối đen, nàng không thể thấy rõ bất cứ cái gì.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ trong một lát, cả người nàng ngã lên một đống rơm rạ khô, nhịp tim đập dồn dập dần dần bình tĩnh lại. Nàng đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm trong bóng tối.
Tiếng bước chân của nàng quanh quẩn trong phòng tối, “Phùng đại nhân. . .” Mỗi tiếng gọi của nàng đều vang rất lâu, nhưng không ai đáp lại, điều này làm nàng càng thêm khẩn trương lo lắng.
Đột nhiên, nàng nghe phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống, nên vội vàng đi về phía đó, tiếp tục hỏi: “Phùng đại nhân, là ngươi sao?”