Ninh Phi Nhiên nhìn Nguyễn Hạo Chi nắm tay Cố Khinh Âm, hắn gật đầu với Cố Khinh Âm, nói: “Cố đại nhân, mời theo hạ quan.”
Cố Khinh Âm có ấn tượng không tốt với Ninh Phi Nhiên, nếu là bình thường, nàng sẽ không thuận theo hắn, nhưng hiện nay nàng đang nóng lòng muốn thoát thân. Nàng rút tay ra khỏi tay Nguyễn Hạo Chi, nói: “Được, Tô thái y, Hạo Chi, ta đi cùng Ninh thái y, Hạo Chi không cần chờ em đâu.”
Nguyễn Hạo Chi muốn giữ nàng lại, nhưng gặp cảnh này hắn cũng không tiện nói lại, chỉ đành buông tay Cố Khinh Âm ra.
Cố Khinh Âm theo Ninh Phi Nhiên đi xuyên qua một hành lang, cảnh trí hai bên tiêu điều, làm tâm tư người xem cũng buồn theo.
Hai người đi vào một gian phòng không lớn, được lau dọn sạch sẽ, có một loạt giá sách, một cái bàn, hai ghế dựa, trong góc còn đặt một chiếc giường gỗ lim nhỏ.
Cố Khinh Âm vừa bước qua cửa, vừa quan sát cách bài trí bên trong, chợt nghe cửa “kẽo kẹt” một tiếng tự khép lại phía sau lưng nàng. Nàng xoay người, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Ninh Phi Nhiên.
Nàng hơi giật mình, chợt nghe Ninh Phi Nhiên nói: “Vì sao Cố đại nhân không tới?”
Cố Khinh Âm nhíu mi, bởi trong giọng nói của hắn có ý chỉ trích. Nàng và hắn cũng không quen biết, dựa vào cái gì hắn dùng giọng điệu đương nhiên kiểu này nói chuyện với nàng. Huống chi có tới hay không, nàng chưa bao giờ hứa hẹn với hắn.
Nàng nhíu mày nhìn hắn, trả lời: “Vì sao ta phải tới? Ta chưa bao giờ đáp ứng với Ninh thái y sẽ đến thái y viện?”
Đôi mắt Ninh Phi Nhiên lạnh đi, “Thuốc cao hạ quan đưa cho Cố đại nhân dùng thế nào?”
“Dùng thì thế nào, không dùng thì thế nào?” Cố Khinh Âm biết hắn đang nói đến cái bình nhỏ kia. Lúc đầu nàng cũng chẳng để ý, nhưng trong hai ngày bị thương, nàng vô tình thử một lần, hiệu quả tốt ngoài dự đoán.
Nhưng nàng không thích hắn dùng khẩu khí này để nói chuyện với mình.
Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một tia lệ khí, nhưng nhanh chóng giấu đi, “Nữ nhân không biết tốt xấu!”
Hắn vừa dứt lời, Cố Khinh Âm cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc nàng phản ứng lại, đã bị đặt nằm xuống giường gỗ.
Cố Khinh Âm chấn kinh, nàng muốn đứng lên, nhưng tứ chi đột nhiên ngứa ran, hoàn toàn không còn chút lực, nàng e sợ nhìn nam nhân phía trước, “Ninh Phi Nhiên, ngươi làm cái gì với ta? !”
Ninh Phi Nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, chậm rãi đến bên giường, ngồi xuống, mặt không đổi sắc cới đai lưng của nàng ra.
“Ninh Phi Nhiên, ngươi dám cởi thử xem!” Cố Khinh Âm thấy động tác của hắn, cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh.
Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, động tác trong tay cũng không ngừng, đôi môi đỏ mọng gợn ý cười, “Yên tâm, hạ quan cởi rất nhanh, hơn nữa, sẽ cởi hết.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, lại làm cho toàn thân nàng rét run.
Cố Khinh Âm kinh hoàng, nghĩ mọi cách, nhưng không tìm được cách nào trốn thoát, nàng vạn phần hối hận vừa rồi mình đã quá lỗ mãng.
Trong lúc nàng đang bối rối, lại cảm thấy dưới thân chợt lạnh. Nàng cúi đầu, đai lưng đã bị cởi xuống, vạt áo quan phục bị vén cao lên đến thắt lưng, quần lót màu trắng bị tuột đến đầu gối. Hạ thân nàng đã hoàn toàn trần trụi, lộ ra hai đùi ngọc nõn nà và khe tối thần bí nhất của nữ nhân.
Nàng không thể phát ra một tiếng nào, bởi vì yết hầu đang phát run.
Đầu ngón tay của Ninh Phi Nhiên lướt trên đùi nàng, rất nhanh đến gốc đùi. Hắn đột nhiên nói: “Cố đại nhân đúng là có thân hình tuyệt đẹp, băng cơ ngọc cốt.”
Trong biểu tình không thể tin được của nàng, hắn mở đùi nàng ra, lòng bàn tay che trên nơi riêng tư nõn nà của nàng, đầu ngón tay vuốt ve đóa hoa, lưu luyến bên khe hẹp, “Nơi này rất trơn non, khó trách Cố đại nhân lại được nam nhân thích làm chuyện đó đến vậy.” Hắn dán sát vào bên tai nàng nhấn mạnh nửa câu sau.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? !” Hô hấp của Cố Khinh Âm càng ngày càng dồn dập, nàng hỏi Ninh Phi Nhiên.
Ninh Phi Nhiên không hồi đáp, hắn tiếp tục dùng đầu ngón tay đẩy khe hở thần bí mê người đó ra, lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong cùng miệng tiểu huyệt đang co rúm phía dưới.
“A, “ hắn nhìn chằm chằm nơi đó, bật cười, “Xem ra Cố đại nhân có dùng thuốc cao của hạ quan, sao vừa rồi lại nói không dùng chứ.” Hắn thu hồi đầu ngón tay, từ trên cao nhìn xuống Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm quay đầu sang một bên, không nhìn sắc mặt đáng giận của hắn.
“Đó là thuốc mỡ dưỡng da hạ quan điều chế cho các nữ tử trong cung, tặng cho Cố đại nhân, thế mà Cố đại nhân còn không cảm kích.” Ninh Phi Nhiên nói.
Thấy nàng không nói lời nào, Ninh Phi Nhiên thẳng sống lưng, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Cố đại nhân, lần trước ở trong phủ đại học sĩ, hạ quan hẹn đại nhân ba ngày sau đến thái y viện là vì muốn tốt cho đại nhân, là suy nghĩ cho thân thể của đại nhân mà thôi.”
Cố Khinh Âm vẫn không nhìn hắn, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Thể chất đại nhân sợ lạnh, lại không thể không uống thuốc tránh thai, tuy hạ quan kê thuốc điều trị cho đại nhân, nhưng cũng không phải là biện pháp hữu hiệu nhất. Hạ quan nói rồi, hạ quan sẽ chịu trách nhiệm với thân thể của Cố đại nhân.” Ninh Phi Nhiên lại ghé sát vào nàng, “Trong ba ngày nay hạ quan không ngừng nghĩ cách, đều là vì đại nhân.”
Cố Khinh Âm nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười, “Vì ta? Ninh Phi Nhiên, ta và ngươi không thân không thích, lời này của ngươi không sợ người ta hiểu lầm sao?”
Trong đôi mắt to của Ninh Phi Nhiên có vẻ nghi hoặc, “Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì? Trong ba ngày ta tìm ra phương thuốc bí mật cho Cố đại nhân mà thôi, đây là bổn phận của thầy thuốc.”
Cố Khinh Âm không muốn tiếp tục dong dài với hắn, “Được, ngươi không sợ hiểu lầm, bây giờ có thể để ta đi được chưa!”