Nhát cắn này khiến đầu vai Cố Khinh Âm nhất thời như thiêu như đốt, đau nhức toàn thân. Một giọt máu nhỏ chảy ra, từ từ rơi xuống, các loại suy nghĩ quanh quẩn trong lòng nàng, một ngày hai lần chịu nhục, lại bị kê đơn, thể xác và tinh thần đã sụp đổ từ lúc nào. Hàng mi đen dày chớp chớp, nàng nhìn khuôn mặt tà mị của Hàn Cẩm Khanh, tầm mắt dần dần mơ hồ, thân mình mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng ngã xuống, cuối cùng cánh tay dài duỗi ra đỡ lấy cần cổ mảnh khảnh, dung nhan thanh lệ của nàng tái nhợt, mái tóc mượt như nhung hỗn độn rối tung, vết máu ở đầu vai nhìn thấy ghê người. Hắn xoa dấu răng đỏ thẫm, nhìn một lát, rồi cố hết sức đặt nàng nằm xuống tấm lót mềm, lấy chăn gấm bọc kín thân thể nàng lại.
Hắn dựa vào vách xe, hô hấp có chút trầm trọng, lớp băng bó trên vai hắn vì động tác kịch liệt mà bị tuột ra, máu thấm ra, làm ướt đẫm áo choàng.
Thực ra hắn không nghĩ sẽ động vào nàng, ít nhất là khi hắn bị thương thế này, tất cả những chuyện mới rồi đều không nằm trong tính toán của hắn, hắn chỉ muốn nhục nhã nàng, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ, phá hủy tự tôn của nàng, khiến nàng sợ hãi, cũng cho nàng biết dám đối nghịch với Hàn Cẩm Khanh sẽ phải trả giá đắt.
“Gia, đến biệt uyển rồi ạ, ngài có cần tiểu nhân vào trong xe đỡ không ạ?” Trước cửa xe lại truyền đến tiếng của Sở Phong.
Hàn Cẩm Khanh liếc mắt nhìn Cố Khinh Âm đang nằm ngủ, dường như nàng ngủ rất say, chăn gấm đắp trên người chưa xê dịch mảy may.
“Vào đi.” Hắn ngồi thẳng lên, nói.
Lần này Sở pPhong tiến vào có vẻ rất cẩn thận, đôi mắt đen không hề loạn liếc, chỉ cung kính nói với Hàn Cẩm Khanh: “Hạ nhân đã quét dọn sạch sẽ biệt uyển, gia cứ việc ở lại dưỡng thương.”
Hàn Cẩm Khanh gật gật đầu, hắn đưa tay khoác lên vai của Sở Phong, để Sở Phong nâng đứng lên, đến cửa toa xe tạm dừng một lát, nói: “Mang nàng theo.”
Sở Phong ngầm hiểu, lúc này mới dám quay đầu liếc mắt nhìn Cố Khinh Âm đang nằm trên sàn xe, trong lòng không khỏi cảm thán tướng gia nhà hắn dũng mãnh uy vũ, đang bị thương còn có thể ép buộc con gái nhà người ta đến mức nà.
Dự vương phủ, thư phòng.
“Tuyết Dao, con có biết lần này đã gây ra họa lớn thế nào không? !” Dương Mẫn Nguyên cả giận nói.
Ông làm Nhiếp chính vương, ngày thường cực có uy vọng trong việc đối nhân xử thế, vui buồn cũng không hiện lên mặt, nhưng con gái của ông ta lại dễ dàng khiến ông ta nổi trận lôi đình.
Dương Tuyết Dao năm nay 20 tuổi, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ, đôi mắt to linh khí bức người. Lúc này, nàng đối mặt với lửa giận của phụ thân mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nói nhỏ: “Nữ nhi không làm sai.”
Dương Mẫn Nguyên nghe xong lời này, tiện tay cầm lấy một cái chặn giấy bằng vàng đập mạnh xuống bàn, sắc mặt xanh mét, “Hừ! Con dùng số tiền lớn thuê những người không đứng đắn trên giang hồ hành thích Hàn Cẩm Khanh, quả thực là cả gan làm loạn!”
Dương Tuyết Dao không chịu thua, quật cường trả lời: “Nữ nhi động vào hắn thì sao chứ? Hắn đã phái người theo dõi Thượng Quan đại ca, phụ vương nhậm chức Nhiếp Chính Vương há lại để người khác khi dễ đến người của mình? Nữ nhi động vào hắn cũng là vì phụ vương và Thượng Quan đại ca!”
“Nói bậy! Hàn Cẩm Khanh là người như thế nào, phụ vương và Thượng Quan đều tự biết cân nhắc, cần gì con ra tay!”
“Phụ vương, nữ nhi muốn hắn nếm thử lợi hại, để hắn đừng tưởng mình có năng lực! Dự vương phủ của chúng ta cũng không phải là dễ chọc!” Đôi mắt to của Dương Tuyết Dao tràn ngập lửa giận.
“Con... Được, con đã dám động thủ với hắn, thì chuẩn bị mà gánh hậu quả đi!” Dương Mẫn Nguyên xoay người, phất tay áo.
Dương Tuyết Dao thấy phụ thân tức giận, thì không chịu nổi, đang muốn nói lại, thì nghe được ngoài cửa báo: “Vương gia, Thượng Quan đại nhân cầu kiến.”
Cửa mở ra, người tới mặc một bộ trường bào nguyệt sắc, tóc đen như thác, trâm gài tóc bằng bạch ngọc, mi dài nhập tóc mai, giữa mi tâm điểm một dấu son nhạt, bên môi là ý cười nhẹ nhàng.
“Vi thần tham kiến Vương gia, quận chúa.” Thượng Quan Dung Khâm gật đầu, thong dong hữu độ.
Dương Mẫn Nguyên nghe thấy Thượng Quan Dung Khâm tới chơi, đã xoay người lại, “Thượng Quan không cần đa lễ, mau ngồi.”
Từ lúc Thượng Quan Dung Khâm tiến thư phòng, đôi mắt của Dương Tuyết Dao liền dính chặt vào người hắn, lúc này nàng liền khẩn cấp nói: “Thượng Quan đại ca đến vừa lúc, phụ vương còn đang trách cứ muội phái người đánh lén Hàn Cẩm Khanh, chuyện này có là gì đâu chứ.”
“Làm càn! Phụ vương đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Thượng Quan lớn tuổi hơn con rất nhiều, đảm nhiệm chức vị quan trọng, con đừng chẳng phân biệt được lớn nhỏ, xưng hô lung tung!” Dương Mẫn Nguyên nổi giận nói.
“Phụ vương... Con muốn vậy, con đã gọi quen rồi, không sửa được!”
Dương Tuyết Dao cũng tức giận, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, một đôi đồng tử trong suốt như nước thu nhìn Thượng Quan Dung Khâm.
“Con, con... Thượng Quan, mau tới đây, thay bản vương nói cho nó biết, bây giờ bản vương có nói cái gì nó cũng đều nghe không vào.” Dương Mẫn Nguyên thật sự hết cách với nữ nhi nhà mình.
Thượng Quan Dung Khâm đứng dậy, ôn hòa nói: “Vương gia, vi thần và quận chúa quen biết nhiều năm, chỉ là cách gọi thôi, quận chúa thích là được.” Hắn liếc mắt nhìn Dương Tuyết Dao một cái, nàng nghe hắn nói đỡ cho mình, lập tức tươi cười rạng rỡ, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Còn chuyện ban đêm tập kích Hàn Cẩm Khanh, quận chúa thật là hơi lỗ mãng.”
“Thượng Quan đại ca, đến huynh cũng không giúp Tuyết Dao sao?” Dương Tuyết Dao vội la lên, giọng điệu đó như hờn như giận, nữ tử cái tuổi này đặc biệt có giọng nói ngọt ngấy ôn nhu.
Nghe vậy, Thượng Quan Dung Khâm khẽ nhíu mày không thể nhận ra.