Cố Khinh Âm rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt mị hoặc, ngón tay thon dài miết nhẹ cằm hắn, cười duyên nói: “Đúng là thức thời, rất hợp ý bản cung.” Giọng nói của nàng cũng khác với trước đây, trầm hơn một chút, có loại mị ý khiến người ta tê dại.
Vốn dĩ Hàn Cẩm Khanh chỉ muốn trêu đùa, nhưng khi bị nữ nhân áp ở trên người từ trên cao nhìn xuống, nhưng tư thái dùng ngón tay nâng cằm hắn lên như muốn khinh bạc của nàng khiến tâm tư hơi trầm xuống, thần sắc lười biếng phai nhạt vài phần, “Đó... Vậy sẽ ban cho ta cái gì?” Bên môi hắn vẫn giữ ý cười, nhạt nhẽo chưa đến đáy mắt.
Cố Khinh Âm cười rộ lên, khóe mắt nhướng lên, trong mắt hiện lên sự hứng thú, “Kiếm chưa ra khỏi vỏ, sao biết có xứng với thứ bản cung ban cho?” Nói xong, vòng eo cong lên, hạ thân nàng cọ lên trung y của Hàn Cẩm Khanh.
Bụng dưới của Hàn Cẩm Khanh cảm nhận được sự ẩm ướt ấm nóng, cách lớp quần áo cảm nhận được nhiệt độ từ mật viên của nàng, nơi đấy đang nhấp nhô ái muội, dục long ngủ đông bắt đầu rục rịch. Hai tay hắn đột nhiên siết chặt cánh tay nàng, muốn thừa dịp nàng chưa chuẩn bị thay đổi tư thế trên dưới, dù sao, chung quy nữ nhân phải nên trằn trọc hầu hạ dưới thân nam nhân.
Nhưng nàng đã nhanh hơn một bước khéo léo giữ chặt đôi tay hắn, kéo cao tới đỉnh đầu rồi dùng đai lưng bằng gấm buộc chặt vào đầu giường. Tiếng của nàng từ phía trên truyền đến, mang theo ý chế giễu, “Sao còn không biết thói quen của bản cung, dù có dùng tư thế gì đều do bản cung định đoạt.” Nàng cúi người xuống, dán sát vào thì thầm bên tai hắn.
Hàn Cẩm Khanh chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh tay kéo cái quần bằng lụa của hắn xuống, gậy thịt tím hồng thô dài nhảy ra.
“Không tệ.” Cố Khinh Âm vừa thấy vật dưới thân hắn, ánh mắt liền mê say tham lam, đưa tay cầm lấy, chỉ cảm thấy ấm áp cương cứng.
Hai tay của Hàn Cẩm Khanh bị trói buộc, nút thắt chắc chắn, khiến hắn nhất thời không thể thoát được. Vẻ mặt hắn khẽ biến, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy dưới thân chợt lạnh, vận mệnh đã bị người ta nắm trong tay.
Hô hấp của hắn cứng lại, bàn tay mềm mại dịu dàng, lo lắng bao vây lấy chỗ đó của hắn, cảm giác ấy tuyệt vời không thể tả, bụng dưới của hắn hơi hóp lại, khiến gậy thịt lại trướng lớn hơn, quy đầu như quả trứng gà nhỏ.
Đôi mắt đẹp của Cố Khinh Âm hàm chứa xuân, bàn tay nắm gậy thịt, trượt lên trượt xuống. Nàng mượn ánh trăng để nhìn rõ dung mạo của Hàn Cẩm Khanh, môi nàng khẽ hé mở, cười nói: “Tiểu lang xác thực có chỗ hơn người.” Nói xong, nàng cúi xuống áp môi đỏ mọng lên môi hắn .
Cố Khinh Âm mút lấy hai cánh môi mỏng của hắn, trằn trọc triền miên, cắn môi dưới của hắn khi mạnh khi nhẹ. Nàng chỉ cảm thấy đôi môi mỏng của hắn trơn mềm, mang chút hương rượu, tư vị đó quanh quẩn trong miệng nàng, như khiến nàng say theo.
Nam căn của Hàn Cẩm Khanh bị nàng nắm trong tay, môi mỏng lại bị hôn triền miên, dục vọng ùa đến. Hắn chưa từng bị nữ nhân đối xử như vậy? Hoàn cảnh hoàn toàn bị động này làm dục hỏa trong hắn quay cuồng, nhưng cũng khiến hắn bức bối. Mắt phượng trầm xuống, môi mỏng của hắn hoàn toàn bao vây hai cánh môi đỏ mọng mềm mại của nàng, vừa liếm vừa cắn, cố tình làm bậy, vừa mạnh vừa ngoan độc.
Tiếng hôn nhau của hai người quanh quẩn trong phòng, hai má Cố Khinh Âm phiếm hồng. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy lưỡi nàng, mút vào từng chút một, đầu lưỡi thô ráp lướt vào sâu trong yết hầu của nàng, khiến nàng thở gấp không ngừng.
Nàng cũng không chịu yếu thế, cắn lại đầu lưỡi hắn, càn quét, nuốt hết nước bọt trong miệng hắn.
Tiếng hít thở của hai người ngày càng gấp gáp, càng lúc càng lớn, giao hòa với nhau, cho đến khi Cố Khinh Âm sắp hít thở không thông, mới chịu tách ra. Một sợi chỉ bạc dính liền bên môi hai người, trán nàng chạm vào trán Hàn Cẩm Khanh, dồn dập thở dốc, bàn tay vẫn chưa ngừng một khắc, đỉnh gậy thịt đã ẩm ướt dính dấp, tất cả đều dính trên tay Cố Khinh Âm và vạt áo quan phục.
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Khanh không chút gợn sóng, vẫn là tư thái thản nhiên, nhưng trong lòng hắn lại đang dậy sóng. Nếu không phải tự mình trải qua, sao hắn có thể biết Cố Khinh Âm mặt mày thanh lãnh, há mồm ngậm miệng đều là công vụ triều đình, trong lúc hoan ái cũng cố gắng khắc chế, lại có một mặt phóng túng bừa bãi như thế này.
Đợi hơi thở ổn định lại, hắn nói: “Ta chờ cô ban cho ta.” Tiếng nói nhạt nhẽo trầm thấp, cùng hương rượu nồng nàn chui vào trong tai nàng.