Cố Khinh Âm nắm gậy thịt nóng bòng trong tay cách một lớp vải quần, vuốt dọc theo thân gậy, khi thì dùng đầu ngón tay chạm vào đỉnh gậy, tinh dịch nhanh chóng chảy ra, dính vào đầu ngón tay nàng.
“Ý Chi, chàng cũng muốn ta, không phải sao? Cần gì phải cố kìm nén? Chúng ta cùng nhau khoái hoạt, không tốt sao?” Cố Khinh Âm đưa ngón tay ra trước mặt hắn, trong ánh nhìn của hắn, nàng cho ngón tay ấy vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm mút, dung mạo hàm chứa ý cười mị hoặc lòng người.
Hai mắt Thượng Quan Dung Khâm như bị bao phủ bời một làn sương mù tình dục, nốt chu sa như ẩn như hiện giữa mi tâm, mái tóc mượt như nhung hỗn độn tản ra, hai gò má ửng đỏ, dung nhan tuấn nhã hiện lên vẻ yêu dã, hắn trầm thấp thở hổn hển, “Cô, cô, mau buông ra...”
Tên đã lên dây, Cố Khinh Âm sao chịu thả ra? Nàng lui lại, trong cái nhìn chăm chú của Thượng Quan Dung Khâm, nàng kéo quần lót đã ướt đẫm xuống mắt cá chân, ngồi xổm trên người hắn, lộ ra vùng bụng bằng phẳng trơn bóng, nơi riêng tư thưa thớt lông, đóa hoa phấn nộn đầy đặn và khe tối thần bí quanh co xuống phía dưới, mơ hồ lộ ra sắc đỏ bên trong...
Thượng Quan Dung Khâm bỗng nhìn thấy xuân sắc diễm lệ như thế, mồ hôi càng chảy nhiều hơn, từ trán chảy xuống khóe mắt hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi, nhưng cơn nóng trong người không ngừng dâng lên, khiến phế phủ của hắn nóng rực, sắp không chịu nổi, chỉ muốn phá tan chút lý trí còn sót lại.
Cố Khinh Âm dùng đầu ngón tay đẩy quần lót của hắn ra, linh hoạt xâm nhập, trong rừng cây tìm được cự long đang ngẩng đầu, xúc cảm nóng đến phỏng tay làm nàng kinh hãi, lại vạn phần đắc ý.
Thượng Quan Dung Khâm mở to hai mắt, tay phải thành đao, đánh mạnh vào sau gáy nàng, Cố Khinh Âm kêu một tiếng, mềm nhũn ngã vào người hắn, tay vẫn không thả lỏng, nắm chặt long căn của hắn.
Thượng Quan Dung Khâm ngồi im một lát, ổn định hô hấp, sửa sang lại vạt áo và tóc tai hỗn loạn. Hắn cố gắng xem nhẹ nơi đang bị nàng nắm chặt, ôm lấy thân thể trần trụi của nàng đi vào trong phòng, muốn tìm chút đệm chăn linh tinh bọc người nàng lại.
Ai ngờ, hắn vừa đặt nàng xuống giường, khoảnh khắc đưa tay kéo chăn gấm qua, mi mắt nàng khẽ run, sắp tỉnh lại.
Cố Khinh Âm từ từ mở to mắt, nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen sâu thẳm của Thượng Quan Dung Khâm, nàng nhất thời không phản ứng kịp, cứ nhìn hắn như vậy. Trong tay nàng hình như đang cầm cái gì đó, cảm giác mềm mại như tơ, vừa nóng lại vừa cứng, nàng chợt thấy căng thẳng, sờ soạng vài cái, đụng đến đỉnh của vật đó, nhẹ ấn hai lần, lúc muốn rút tay về, một dòng chất lỏng bất ngờ phun vào lòng bàn tay nàng, rất nóng, dính dính, khiến tay nàng ướt nhẹp.
Nàng ngây người, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy mình không mặc gì, được Thượng Quan Dung Khâm ôm người, tay nàng còn nằm trong quần lót của hắn...
Ký ức về Lý Cảnh Hoa lập tức hiện lên trong đầu nàng, dời núi lấp biển, khiến nàng đau đầu muốn chết, nhưng nàng không ngất xỉu giống lần trước nữa, mà cắn răng nhịn xuống.
“Cô có thể buông tay không?” Giọng nói của Thượng Quan Dung Khâm vang lên trên đỉnh đầu nàng, mang theo chút âm trầm.
Lúc này Cố Khinh Âm đã nhớ ra mọi chuyện, chỉ cảm thấy hết hồn, tay giống bị bỏng, nhanh chóng thu hồi, tay còn lại kéo lấy chăn gấm bao lấy thân thể trần trụi của mình.
Thượng Quan Dung Khâm đứng thẳng lên, sửa sang lại quần áo, nàng nhìn thân hình cao to của hắn, dung nhan thanh nhã như ngọc, giống như cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay nàng lúc nãy chỉ là ảo giác, nhưng, bây giờ lòng bàn tay nàng vẫn còn ướt dính, đó là... của hắn.
Không dám nhìn xuống nữa, nàng liếm liếm cánh môi, sợ hãi nhìn hắn, “Thượng Quan đại nhân... Cái kia... Tôi... Kỳ thực... Không phải tôi...”
Thượng Quan Dung Khâm đến gần hai bước, đặt tay lên trán nàng, ngăn không cho nàng nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Cố đại nhân ừa rồi rơi xuống nước, bị chấn kinh, cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm cho khỏe.” Hắn mỉm cười với nàng, trong mắt phản chiếu ánh nến, ấm áp rạng rõ, khiến người ta như được tắm trong gió xuân.