Hàn Cẩm Khanh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, mượn ánh trăng bạc ngắm dáng vẻ diễm lệ của nàng, “Còn muốn nữa không?” Hắn âm trầm hỏi, dục vọng bừng bừng phấn chấn dưới thân cũng sắp bức điên hắn.
Cố Khinh Âm đã hãm sâu trong vòng xoáy dục vọng, đôi mắt mê mang long lanh nước ngước nhìn hắn, mang theo chờ đợi cầu xin, nàng khẽ gật đầu.
Trong lòng Hàn Cẩm Khanh rung động, quy đầu to lớn lập tức đâm vào trong tiểu huyệt, nhưng không đi vào sâu mà chỉ nhẹ nhàng ma sát.
“Gọi tên ta.” Hắn khẽ ra lệnh, con ngươi đen như hồ sâu nhìn thẳng vào nàng.
Cố Khinh Âm mở to đôi mắt đẹp trong suốt, thở gấp liên tục. Nàng xem hắn đến thất thần. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ đắm chìm trong tình dục của hắn có khả năng mê hoặc lòng người, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc thạch, cùng mùi long tiên hương trên người càng khiến nàng mê đắm.
Nàng cắn cánh môi đỏ mọng, tròng mắt lấp lánh nước, vì động tình mà nhẹ ngâm, như không chịu nổi kiểu tra tấn như vậy, nàng vặn vẹo vòng eo.
“Vật nhỏ dâm đãng, nàng đã tỉnh rồi, “ hắn nói nhỏ bên tai nàng, giọng nói mang theo chút ý cười ngả ngớn, sau đó còn cố tình thổi khí, “còn muốn gạt ta?”
Quả thức Cố Khinh Âm đã dần tỉnh ngủ, lúc gần đến cao trào, ý thức của nàng cũng bắt đầu tỉnh táo. Nàng biết thân thể mình bị người ta nắm trong tay, nhưng nàng cũng chẳng muốn phản kháng. Thực ra nàng khát vọng cảm giác ái ân này, để giảm bớt cơn khô nóng trong cơ thể, nàng đã nhẫn nại lâu lắm rồi, nàng tình nguyện không tỉnh lại, lừa mình dối người coi như đây là một giấc mộng xuân.
Nhưng Hàn Cẩm Khanh không muốn cho nàng được như ý, hắn đang ân ái với nàng, và cũng muốn cho nàng biết rõ, hắn chiếm giữ thân thể nàng, khiến nàng trầm mê luân hãm, dục tiên dục tử. Cho dù nàng và hắn có không cùng lập trường bất đồng, bất đồng chính kiến, ngày thường nàng coi thường hắn thế nào, kháng cự hắn ra sao, nhưng một khi lên giường, vĩnh viễn chỉ có một kết quả, hắn chinh phục nàng, nàng thuận theo hắn, hòa hợp với nhau, cùng hưởng cực lạc.
Hắn thấy đây là kết quả tất nhiên, trong lòng thậm chí còn có vài phần đắc ý, vui mừng.
Toàn thân Cố Khinh Âm chấn động, cực lực khống chế vòng eo, hắn đang ép nàng, không chịu để lại cho nàng một con đường sống, dù thế nào cũng phải làm nàng khó xử mới bằng lòng bỏ qua. Lúc này chẳng lẽ nàng còn có lựa chọn khác?
Cảm giác trống vắng đang kêu gào, huyết dịch chạy dọc tứ chi bách hải nóng bỏng. Cố Khinh Âm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, hai mắt chậm rãi nhắm lại, một giọt lệ chảy xuống gối, “Như ngài mong muốn, Hàn Cẩm Khanh.”
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, dung mạo như thấm sắc xuân ý. Hắn cúi đầu hôn nhẹ mổ lên giọt nước mắt bên khóe mắt nàng, rồi hôn lên má nàng, đến cái cằm nhỏ. “Vật nhỏ, nàng khóc cái gì, nàng muốn đối nghịch với ta đến thế sao?” Giọng nói như giận như oán, nhưng dưới thân lại dùng sức, gậy thịt thô dài rốt cục cũng đi vào sâu bên trong.
Trong nháy mắt trong lòng hai người đều khẽ thở dài, giống như nắng hạn gặp mưa rào, đều có được cảm giác thỏa mãn nhất. Mị thịt mẫn cảm của Cố Khinh Âm lập tức xoắn chặt lấy gậy thịt, khoái cảm ùa đến như nước lũ, khiến Hàn Cẩm Khanh sau khi rút chọc vài cái thì không thể không dừng động tác, nằm trên người nàng điều chỉnh hô hấp, bàn tay to dùng sức vuốt ve bầu ngực sữa đầy đặn của nang.
“Nàng, nàng cắn thật chặt, là muốn ta... nhanh bắn ra, mau chóng chấm dứt lần giao hoan khuất nhục này?” Bờ môi hắn dán sát bên tai nàng, để hơi thở nóng bỏng của hai người hòa vào nhau.
Hắn hôn nàng, nhiệt tình triền miên, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, cướp đi toàn bộ hô hấp và thần chí của nàng, khiến nàng không tự chủ được luồn bàn tay nhỏ bé mềm mại vào trong mái tóc rối tung của hắn...
“Ta sẽ không cho nàng được như ý.” Hắn khữ nói, giọng nói mang theo tiếng thở dốc. Gậy thịt lớn thô dài lui ra khỏi cơ thể nàng một chút, rồi lại đâm mạnh vào.
“A... A... Ha... Không cần...” Quy đầu to lớn ma sát với mị thịt mẫn cảm ép Cố Khinh Âm phải phát ra những tiếng kêu dâm đãng, nàng chịu không nổi nữa rồi, trong tiểu huyệt vừa xót vừa ngứa, nội vách tường buộc chặt, co rút càng ngày càng kịch liệt, nàng biết mình sắp lên cao trào.