Cố Khinh Âm tựa vào bên cửa sổ, trầm ngâm lắng nghe, bên ngoài chỉ có tiếng xe ngựa lao đi vun vút. Hơn nữa vừa rồi nghe họ nói chuyện với nhau, nàng kết luận hiện nay mình đang ngồi trên chiếc xe mà Hàn Cẩm Khanh phái ra lúc đó.
Lúc ấy Hàn Cẩm Khanh phái chiếc xe này đi theo lấy cớ là hộ tống đồ đạc, nhưng lúc đoàn xe của Thượng Quan Dung Khâm gặp nạn, những người đi theo chiếc xe này lại chẳng tổn hại mảy may. Nàng không dám nói trận tàn sát đó là do Hàn Cẩm Khanh gây nên, nhưng tất nhiên là có liên quan đến hắn.
Suýt chút nữa là nàng đã chết đuối, nhớ tới Tử Nguyên, nhớ tới những thi thể ngổn ngang trên đường, đôi mắt nàng lại lạnh đi. Rõ ràng là Hàn Cẩm Khanh muốn đuổi tận giết tuyệt, đợi đến khi bọn họ hoàn toàn ra khỏi sơn trang, tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình, đúng là dụng tâm lương khổ mà.
Nghĩ đến đêm qua hắn còn thân cận da thịt với mình, thế mà không đến một ngày đã đưa nàng vào hiểm cảnh như thế, nàng chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Biết hắn là người tâm cơ thâm trầm trầm là một chuyện, tự mình trải qua lại là chuyện khác. Nay nàng lại ở trên xe ngựa mà hắn phái đi, con đường trước mắt không biết thế nào, nàng than nhẹ một tiếng, chỉ mong Thượng Quan Dung Khâm có thể thuận lợi thoát được.
Nghĩ đến dáng vẻ hắn ôm Dương Tuyết Dao, trong lòng nàng cứng lại, có một cảm giác rất kỳ lạ lan ra. Nàng lắc đầu xua đi, bây giờ chỉ đành hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Trong lúc bối rối nàng mới leo lên chiếc xe này, trong xe quả thực chở rất nhiều đồ đạc linh tinh: đệm chăn lông thảm, quần áo sạch sẽ, còn túi dược liệu lớn chất đống ở trong góc, mùi thảo dược thoang thoảng trong xe.
Cố Khinh Âm thầm nghĩ, chiếc xe ngựa này đúng là để vận chuyển đồ dùng. Chẳng qua, không phải là cho Thượng Quan Dung Khâm. Vậy thì cho ai đây?
Nghĩ vậy, nàng lại an tâm không ít, ít nhất xe ngựa này sẽ không trở lại Ngọc Bình sơn trang, nàng vẫn còn cơ hội trốn đi.
Nàng trốn trong xe, chiếc xe cứ đi thẳng về phía trước, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại ngoài một đại viện.
Trên đường nàng đã ngủ được một lúc, nên lúc này tinh thần không tệ, nàng lặng lẽ nhấc rèm xe lên. Hình như đoàn xe đang dừng trong một ngõ nhỏ, nàng nghe được thấy tiếng người nói chuyện ở đằng trước, vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ nội dung. Một lát sau, xe ngựa bắt đầu chạy vào trong nội viện, đến khi dừng hẳn lại thì xung xung quanh có rất nhiều người.
“Toàn ca, tới nơi rồi, tôi đã chuẩn bị tốt rượu nước. Viện này mới được bố trí, nhân thủ không đủ, nên bận rộn quá. Ôi chao, huynh còn thất thần làm gì, cùng giúp chuyển đồ đi.” Là tiếng của một nữ nhân, giọng nói khá tinh tế. Cố Khinh Âm thừa dịp tình hình đang rối loạn bèn nhảy xuống xe.
Nàng nhanh chóng liếc nhìn nữ nhân này, tầm trung niên, trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo, chắc là quản sự của nơi này.
Cố Khinh Âm mặc trang phục nha hoàn, nên dễ dàng trà trộn được vào trong đám hạ nhân đang đi tới đi lui. Nàng đi theo mấy nha hoàn trẻ tuổi chuyển dược liệu xuống xe, bê vào trong kho.
Tiếng người ồn ào, ánh nến mờ nhạt, vốn tưởng rằng sẽ không ai để ý, nhưng đôi mắt tĩnh lặng của A Toàn lại nhìn thẳng vào phương hướng Cố Khinh Âm rời đi.
“Toàn ca, uống rượu đi.” Bà quản sự đó muốn kéo A Toàn vào trong nhà.
A toàn chau mày, hỏi: “Ngụy tướng quân ở trong nhà?”
“Không, tướng quân đã ra ngoài từ sớm rồi.” Bà bà đáp.
“Tôi đi trước, trong sơn trang còn có việc.”
Bà ta thấy không ngăn được hắn, bèn nói: “Được rồi, Toàn ca là quý nhân bận nhiều việc, nhưng đừng quên giúp tôi tìm mấy tiểu nha đầu đến đây. Còn có, trăm ngàn lần không thể chặt đứt việc cung cấp thảo dược.”
Cố Khinh Âm đi theo mấy người khác khuân vác dược liệu, cuối cùng khi bước ra khỏi kho, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Phía trước có ba nữ tử đang đi tới, đều mặc trang phục nha hoàn, màu sắc quần áo rất giống nàng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng trà trộn vào được.
“Sớm biết nơi này đáng sợ như vậy, có chết tôi cũng không theo ý người nhà đến đây.” Cô gái có thân hình thấp bé bên trái nói.
Cố Khinh Âm nhớ rõ cô gái này, khuôn mặt tròn nhỏ ngây thơ, lúc khuân vác dược liệu đều cực kỳ thật cẩn thận, sợ mắc sai lầm. Bọn họ đều gọi nàng ấy là Tiền tiểu nhi.
“Ai, tôi cũng vậy, lúc trước cha mẹ hỏi thăm thì người ra đều nói nơi này là tòa nhà bố trí cho Hàn tướng gia, mới để tôi tới nơi này làm việc, nào biết đâu rằng sẽ gặp phải một chủ tử như Diêm vương sống như vậy chứ.” Cô gái đi bên phải nói, cô gái đó có thân mảnh mai cao ráo.
“Tiền tiểu nhi, Phượng Vân, hai người không muốn sống nữa sao, trong nhà mà dám nói như vậy.” Cô gái đi giữa nhìn hai người bên cạnh: “Đã đến nơi này, cũng chỉ còn biết nghe theo mệnh trời. Huống chi, tướng quân cũng không đáng sợ như hai người nói đâu.”