Trong nhịp độ ra vào mạnh mẽ, ý thức của Cố Khinh Âm đã sớm mê man, đôi mắt sóng sánh nước của nàng khép hờ vô thức nhìn đỉnh giường, trong đám hoa văn phiền phức, mơ hồ thấy một đôi cá chép vàng nghịch nước.
Nàng thấy mình giống như một con cá, không ngừng bị sóng nước đánh mạnh vào, hất lên cao, rồi lại rơi mạnh xuống. Mỗi khi nàng tưởng đã đến nơi đầu sóng ngọn gió, phía sau lại có một con sóng lớn hơn nữa mạnh mẽ hơn nữa đang chờ nàng, đánh mạnh vào toàn thân nàng, khiến nàng ngã nhào...
“A... A... Không cần...” Không biết đây là lần cao trào thứ mấy, miệng nàng máy móc kêu lên, cả người giống như con gấu bông bị phá hư.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, nhìn xuân ý mị sắc dần dần đọng lại trên mặt nàng, dục căn chậm rãi rời khỏi tiểu huyệt còn đang co rúm co rút lại, bắn nhanh tinh dịch lên cái bụng bằng phẳng của nàng.
Thân thể Cố Khinh Âm đã dính đầy tinh dịch của hắn, từ đầu đến chân, không sót chỗ nào, rốt cục hắn cảm thấy đã phát tiết đủ, sửa sang lại quan phục, rời khỏi giường.
“Bảo Lý thị lang đến đưa người về, từ đâu tới đây, thì trả về đó, còn nữa, không được đả thương người.” Hàn Cẩm Khanh đứng ở cửa phân phó thị vệ.
“Rõ.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này mặt trời đã ló rạng, đã sang ngày mới .
Từ sau đêm Cố Khinh Âm từ Ngự sử đài trở lại phủ thì sốt cao, bệnh ba ngày ba đêm, không ai không biết.
Cố phu nhân đáng thương, đã có tuổi còn kiên trì muốn ngồi trông nom trước giường bệnh của nữ nhi, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, “Lão gia, ông cho nữ nhi từ quan về nhà đi, sớm tiến hành hôn sự với Nguyễn gia, cũng giải quyết xong tâm sự của hai chúng ta.”
Cố Đức Minh nhìn nữ nhi đang bị bệnh cũng lo lắng, “Bà thì biết cái gì, Khinh Âm đã đến chức ngũ phẩm, vì lí do gì có thể thoái thác từ quan! ?”
Cố gia cũng chỉ có một nhi một nữ, trưởng tử năm mới sẽ đến nơi khác làm quan, nay cũng chỉ còn là nữ nhi bên người, trong lòng Cố Đức Minh cũng yêu thương nàng, nhưng, một khi bước vào con đường làm quan, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ .
Cố Khinh Âm ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày, sắc mặt mới dần dần chuyển tốt. Cố phu nhân hỏi nguyên nhân bị bệnh, nàng chỉ nói là công vụ bận rộn, mệt nhọc tâm trí.
Từ lúc Nguyễn Hạo Chi biết nàng bị bệnh thì đến đây không dưới mười lần, không thiếu những lời an ủi ấm áp, tình ý miên man, còn Cố Khinh Âm lại rất ít nói, tươi cười thực sự miễn cưỡng. Nguyễn Hạo Chi chỉ hỏi vì sao nàng sinh bệnh, vẫn chưa quá để ý, chỉ dặn nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, vân vân.
Suốt cả ngày Cố Khinh Âm vất vả thuyết phục người trong nhà, rốt cục cũng được trở lại Ngự sử đài, lại bắt đầu xử lí công vụ.
“Cố đại nhân, thân thể tốt hơn chưa?”
Người đến cũng giữ chức Ngự sử đài Phó sử giống nàng, cũng là đệ tử quan gia, khí chất rất sạch sẽ, không có thói hư tật xấu ăn chơi trác táng.
“Đa tạ Hạ đại nhân quan tâm, thân thể tôi đã không còn gì đáng ngại.” Cố Khinh Âm đứng dậy trả lời khách khí.
Hạ Tử Ngang mỉm cười nhìn nàng, gật đầu nói: “Khí sắc cũng không tệ, vừa vặn đêm nay đầy tháng của Thất hoàng tử, Hoàng Thượng mở đại tiệc quần thần ở Ngự Hoa viên, quan viên trên lục phẩm đều tham gia.”
Cố Khinh Âm cười khổ, “Thật là đúng dịp, cấp bậc của ta vừa đủ.” Tình trạng nàng như vậy, thật sự không muốn tham gia tiệc rượu, huống chi là yến hội hoàng gia.
“Ai, kỳ thực cũng không có gì, hai chúng ta chỉ cần đi theo Tống đại nhân, tùy tiện kính rượu một vòng là xong.” Hạ Tử Ngang nói.
Tống đại nhân đó là Ngự sử đài Chưởng sử, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ba vị đại nhân của Ngự sử đài từng người ngồi trên cỗ kiệu đi vào trong hoàng cung.
Tiệc rượu tổ chức ở đảo nhỏ giữa hồ trong Ngự Hoa viên, xa xa nhìn lại, ánh nến lóng lánh, phủ lên một tầng kim sắc trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Ba người ngồi chung một con thuyền nhỏ, được hai cung nữ dẫn xuống, vào ngồi trong đại hiên giữa hồ.
Trong đại hiên bố trí xa hoa không cần phải nói, khi bọn họ đi vào, đã có không ít quan viên hoặc đứng hoặc ngồi, túm năm tụm ba, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Không lâu sau, yến hội chính thức bắt đầu, ngồi trên ghế thủ tọa đều là hoàng thân quốc thích cùng mấy vị tần phi được sủng ái, một phi tử xinh đẹp kiều diễm nhanh nhanh chóng ngồi xuống cạnh Hoàng Thượng, trong lòng ôm một đứa trẻ, hiển nhiên chính là Bàng phi cực kỳ được sủng ái cùng thất hoàng tử.