Cố Khinh Âm nhìn căn phòng đã thu dọn gọn gàng, nghĩ Ngụy Lãnh Nghiêu đi ngủ rồi sẽ không gọi mình, nên đi vào phòng nghỉ.
Nhưng rốt cuộc nàng lại không được ngủ yên. Trong căn phòng mờ sương khói, chỉ nghe được từng tiếng thở dốc, trong ban đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Cố Khinh Âm kinh sợ, càng nghe càng thấy mặt đỏ tim đập, thanh âm đó dần dần trầm thấp ái muội, sau hơn nửa canh giờ thì vang lên một tiếng gầm nhẹ, rồi mới ngừng.
Nàng nắm chặt góc chăn, những áp lực lâu ngày trong cơ thể nhưng bùng nổ, cả người nàng khô nóng, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Cho tận đến khi bình minh, nàng mới mệt mỏi chợp mắt được một lúc.
Ngày hôm sau, nàng vừa tỉnh dậy, gã sai vặt quen mặt đó đã chạy tới, bảo nàng đến tiền viện thu dọn đồ đạc, rồi chuyển đến đây. Trong lòng Cố Khinh Âm thấp thỏm, xem ra khả năng chạy trốn ngày càng nhỏ, thật sự phải hầu hạ người đó đến khi bị đuổi đi rồi.
Lúc Cố Khinh Âm về tiền viện thu dọn đồ, không tránh được việc bị người khác soi mói, Tiền tiểu nhi và Phượng Vân thì thầm với nàng.
“A Âm, nhìn không ra đến cô lại là người thủ đoạn như vậy đấy,“ Phượng Vân cười nói: “có thể thu phục cả tướng quân.”
Cố Khinh Âm không nhìn nàng ấy, chỉ để ý sửa sang mấy bộ quần áo, những thứ này đều là đồ nàng mang theo lúc ra khỏi Ngọc Bình sơn trang, vì không muốn để người khác biết nên nàng chỉ mang theo mấy bộ cực kỳ bình thường, “Lời này vô duyên vô cớ khiến tôi mang tội đấy, tướng quân có thân phận thế nào, tôi cũng không biết có thể hầu hạ được mấy ngày.”
Đám tiểu nha hoàn nghe Cố Khinh Âm nói, cũng biết nàng là người lanh lợi. Nếu sau này nàng được lòng tướng quân, sau này họ cũng phải lấy lòng nàng, nên đành ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Trong nội viện, Ngụy Lãnh Nghiêu đang ngồi cũng một lão giả. Hắn mặc áo bào đen tuyền, bên hông thắt đai lưng màu bạc, mái tóc dài dùng một cây ngọc trâm đỏ rực cố định, từng đường nét trên gương mặt thâm thúy lạnh lùng. Còn đó lão giả đó râu tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, chính là Hồng Thất Minh ở Ngọc Bình sơn trang.
Ông bắt mạch cho Ngụy Lãnh Nghiêu, thoáng trầm tư rồi mới nói: “Độc của tướng quân này đã nhiều ngày rồi.”
Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu chợt lóe, “Đã hơn ba tháng.”
Hồng Thất Minh gật gật đầu: “May mà tướng quân đã dùng nội lực hóa giải hơn phân nửa, thêm nữa mỗi ngày đều dùng thuốc, nên không đến một tháng sẽ thanh trừ hết độc tố. Lão phu kê thêm một đơn thuốc, mỗi ngày sắc hai lần, nhất định có thể trừ tận gốc.”
“Làm phiền Hồng tiền bối, “ Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn ông viết đơn thuốc, suy nghĩ một lát, lại nói: “Trừ mị xuân phong, trong cơ thể ta có thể còn dư độc khác không?”
Hồng Thất Minh ngừng bút nhìn hắn, “Tướng quân hỏi chuyện này là có ý gì?”
“Như Hồng tiền bối nói, độc tính của mị xuân phong đã loại bỏ được bảy tám phần, nhưng không biết vì sao mỗi khi đêm khuya thân thể ta vẫn khô nóng không chịu nổi?”Hồng Thất Minh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tướng quân có thể trả lời lão phu là người nào hạ độc không?”
Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu đột nhiên lạnh đi, như hồ sâu không đáy.
“Tướng quân không cần miễn cưỡng trả lời, “ Hồng Thất Minh nhìn thần sắc của hắn, vuốt râu nói: “Nếu là do nữ tử hạ độc, lão phu nghi tướng quân còn trúng niệm tình hoan.”
“Niệm tình hoan? Có thể giải được không?” Ngụy Lãnh Nghiêu hỏi.
Hồng Thất Minh lắc đầu, “Lão phu cũng chỉ đoán bừa thôi, mạch tượng của tướng quân bình thường, chỉ thinh thoảng không thông. Niệm tình hoan này cũng không phải độc dược gì, mà là một loại cổ độc, chỉ nữ tử mới hạ độc được, lão phu cũng rất hiếm gặp, mà chỉ biết chút ít, nhưng tướng quân yên tâm, cổ độc này không có hại cho thân thể, cũng không đe dọa tính mạng.”
Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh đi, không nói lời nào. Lát sau, hắn cầm lấy đơn thuốc, đa tạ Hồng Thất Mình, rồi cho người tiễn ông về.
Ngày thứ hai Cố Khinh Âm ở trong viện vô cùng thanh nhàn. Đến ban đêm, Ngụy Lãnh Nghiêu mãi chưa về, nàng vẫn trở lại phòng ngủ.
Đầu đó, Hồng Thất Minh báo lại tình hình của Ngụy Lãnh Nghiêu cho Hàn Cẩm Khanh biết.
Hàn Cẩm Khanh đang thưởng thức một chiếc hoa tai bằng vàng, khi nghe vậy, chỉ khẽ cười nói: “Thật sự trúng mị dược? Không biết ở biên cương hắn chọc phải nợ phong lưu gì nữa.”
“Mị dược thì Ngụy tướng quân đã tìm được thuốc giải, chỉ có cổ độc...”
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, con ngươi dần tối lại, Hồng Thất Minh nói hết với hắn những gì ông biết.
“Đến ông cũng không biết?” Hắn nắm chặt hoa tai trong tay, hỏi.
Hồng Thất Minh lắc đầu.
Sắc mặt Hàn Cẩm Khanh ngày càng nặng nề, Ngụy Lãnh Nghiêu quyết không thể có việc gì được.