Không phải lần đầu Cố Khinh Âm làm chuyện này, cũng không phải chưa từng nhìn thấy nam nhân ân ái với mình. Nàng nhìn rất rõ gậy thịt của hắn cắm vào mị huyệt của mình thế nào, luật động ra sao.
Trên lông mu của hắn dính đầy dâm thủy, gậy thịt to lớn tương phản với làn da trắng nõn tinh tế của nàng. Chỉ liếc mắt một cái mà cơn xấu hổ ùa đến, miệng huyệt mềm mại lại càng co rút nhanh hơn, nơi đó tựa như cái miệng nhỏ tham lam ngậm chặt lấy tính khí của nam nhân. Dâm thủy trào ra ồ ạt, gậy thịt lui ra một chút, rồi lại đâm sâu vào. Nàng mị thịt bị gậy thịt của hắn kéo ra ngoài, xoắn chặt cây gậy thô dài của hắn rồi lại tiến vào trong dũng đạo. Mỗi lần hắn đều đi đến tận cùng, kích thích khát vọng nguyên thủy nhất của nàng.
Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu ngày càng thâm sâu, dừng trên người Cố Khinh Âm. Dung mạo của nàng không phải kiểu tuyệt diễm, nhưng lại khiến hắn muốn ngừng mà không được. Đêm qua sau khi phóng thích trên người nàng xong, hôm nay hắn ra ngoài nhưng lại chỉ nhớ tới thân thể của nàng. Hắn không biết chuyện này là do độc tính hay là do nhiều tháng chưa được giải quyết dục vọng. Mà thực ra hắn cũng chẳng muốn biết, hắn chỉ muốn hôn cái miệng nhỏ giỏi tranh cãi của nàng, muốn nàng thần phục dưới thân hắn, sau đó thâm trầm tiến vào chiếm hữu nàng... tựa như giờ phút này.
Nơi đó của nàng vừa nóng vừa chặt, dâm thủy dồi dào, mỗi lần tiến vào, mị thịt đều cắn chặt lấy cây gậy thô dài của hắn, khiến toàn thân hắn sảng khoái. Hắn đi vào thật sâu, rồi lại rút ra toàn bộ, ma sát với xương mu, âm mao mềm mại và hoa hạt mẫn cảm của nàng. Hắn cảm nhận từng cơn run rẩy của nàng, cảm nhận được nàng cũng không muốn xa rời hắn. Chỉ những điều đó thôi cũng đủ khiến hắn điên cuồng.
Cơn gió mát đầu xuân lướt qua, thân thể mềm nhũn của Cố Khinh Âm run lên, mông kẹp lại, âm đạo của co lại mút chặt lấy gậy thịt, khiến Ngụy Lãnh Nghiêu thở hổn hển.
“Lạnh sao?” Hắn bình phục hơi thở, quan tâm hỏi han nàng, nhưng dưới thân vẫn tiếp tục đong đưa, không ngừng khai thác thân thể kiều mị mẫn cảm của nàng.
Hai gò má Cố Khinh Âm hồng rực như cánh hoa anh đào, sinh động kiều diễm, cái miệng thơm hé mở, không ngừng thở hổn hển. Nàng khẽ lắc đầu, cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào. Quả thực nửa người trên của nàng hơi lạnh, nhưng nơi riêng tư dưới thân lại nóng như lửa, khiến nàng khó chịu.
Hai bầu ngực tròn đầy của nàng lộ hết ra, hai quả mâm xôi đỏ hồng run run rẩy đứng thẳng trong gió. Thấy nàng không đáp, Ngụy Lãnh Nghiêu há mồm mút nhũ hoa, mút mạnh vào, rồi lại dùng đầu lưỡi liếm láp, hàm hồ nói: “Nóng quá...”
Cố Khinh Âm ôm chặt lất vai hắn, mở hai mắt, nói nhỏ: “Cái gì?”
Ngụy Lãnh Nghiêu nhả nhũ hoa của nàng ra, lôi kéo rồi lại mở miệng ngậm lấy hai quả mâm xôi rung rinh trong gió. Cố Khinh Âm không kìm được than nhẹ, trên làn da nõn nà nhẵn nhụi của nàng dính đầy nước bọt của hắn. Hắn cong môi cười, sát gần cánh môi phấn hồng mê người của nàng, “Thân thể của nàng nóng quá...”
“Ngài...” Cố Khinh Âm mở to mắt, vì sao mỗi lần nam nhân này đều phải nói những lời ái muội khiến người ta xấu hổ chứ. Nàng thừa nhận mình bắt đầu phóng túng thân thể hưởng thụ mây mưa chi hoan, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn là Cố Khinh Âm đứng đắn bảo thủ.
Nàng không biết giờ phút này biểu tình của nàng vô tội đáng yêu cỡ nào, vô tình lại lấy lòng Ngụy Lãnh Nghiêu. Đáp lại nàng là sự xâm nhập hung mãnh, đến mức ngón chân nàng căng lên, cơn tê dại ở bụng không khống chế được nữa lan ra tứ chi bách hải.
“A... Quá sâu ... Không được... A... Tướng quân...” Nàng kêu lên, quy đầu của hắn va vào tất cả những chỗ mẫn cảm của nàng, khiến nàng run rẩy không ngừng, dâm thủy trào ra, vừa nóng vừa trơn.
Phía trước là nữ tử quyến rũ phóng đãng, rõ ràng khuôn mặt của nàng chỉ được tính là thanh lệ mà thôi... Thấy vẻ mặt mê say của nàng, Ngụy Lãnh Nghiêu không nhẫn nại nữa, tinh quan vừa mở, dòng tinh dịch trắng đục bắn hết vào trong tử cung của nàng...
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng rực không chịu nổi, cả người càng phát ra xuân tình mị hoặc. Đôi mắt long lanh của nàng khép hờ, nhìn nam nhân dù đang cao trào nhưng vẫn giữ được thần thái bình tĩnh. Ánh mắt liếc qua chỗ khác, mượn ánh chiều tà, nhìn thấy một bóng người đang đứng dựa vào lan can bằng ngọc thạch bên hành lang gấp khúc cách đó không xa. Người đó mặc áo tím, mái tóc đen rối tung, mi mục như họa, mắt như hắc ngọc.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân cao ngọc lập, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi...