Cố Khinh Âm cúi thấp đầu, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy cần cổ trắng nõn xinh đẹp của nàng.
“Hạ quan chỉ là...... tùy tiện đi loanh quanh một chút, bây giờ trở về ngay.” Nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lòng nàng hỗn loạn, nhưng vẫn buộc mình phải bước nhanh hơn, tiếp tục đi về trước.
Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh lạnh băng, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, giọng điệu lạnh nhạt: “Thượng Quan Dung Khâm đã đi rồi.”
Cố Khinh Âm bất ngờ dừng bước, tim đập lỡ một nhịp.
“Xem ra hắn không nói cho nàng biết, “ Hàn Cẩm Khanh chậm rãi bước xuống khỏi tảng đá lớn, mắt phượng híp lại, “Cho dù nàng đứng đây chờ tới hừng đông cũng vô ích.”
Cố Khinh Âm cắn môi, không nói gì, chốc lát sau lại tiếp tục bước về phía trước, đi nhanh ra khỏi khu rừng nhỏ.
Cánh tay bỗng nhiên bị kéo giật về sau, nàng lảo đảo suýt ngã, cố gắng lắm mới đứng vững được thì phát hiện mình đã bị Hàn Cẩm Khanh ôm vào trong ngực.
Mùi hương của hắn bay vào mũi, khiến nàng hơi choáng váng. Giọng nàng run run cất lên: “Buông ra.”
“Không phải nàng nhìn ta thành Thượng Quan Dung Khâm sao? Nếu đúng là thế, chắc nàng đã sớm nhào vào lòng hắn luôn rồi.” Hàn Cẩm Khanh châm biếm, bàn tay đang đặt bên hông nàng đột nhiên tăng thêm sức.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, ánh trăng phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng một quầng sáng màu trắng bạc. Nàng im lặng nhìn thẳng vào hắn, “Đúng vậy, trái tim tôi thuộc về hắn, làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”
“Trái tim thuộc về hắn?” Hàn Cẩm Khanh trầm giọng nhắc lại, ánh mắt thâm sâu, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi nàng, “Cho dù hắn không quan tâm đến nàng?”
Cố Khinh Âm hoảng loạn, nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào hắn, “Chuyện giữa tôi và Thượng Quan không liên quan đến ngài.”
“Nếu như hắn quan tâm nàng, dù có chuyện lớn, cũng sẽ không từ mà biệt.” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, nói từng câu từng chữ.
Môi Cố Khinh Âm run lên, trên khuôn mặt quật cường xuất hiện một kẽ nứt.
Gió đêm trong núi thấm lạnh, lại một trận gió thổi tới, thân thể mong manh nhỏ xinh của nàng rõ ràng rùng mình một cái.
Hàn Cẩm Khanh bỗng nhiên nắm tay nàng, kéo nàng đi về một hướng khác.
“Ngài, làm gì vậy?!” Cố Khinh Âm giãy giụa sau lưng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Hai người nhanh chóng tới một cái sân nhỏ, gã sai vặt đang đứng chờ chào họ, nhưng lập tức bị Hàn Cẩm Khanh phất tay cho lui.
Cho đến khi bước vào phòng, đóng cửa chính, hắn mới thả nàng ra.
Trên bàn nước nhỏ ở góc phòng đặt một cái giá cắm nến, ánh nến chiếu sáng khắp phòng khách không lớn lắm, cũng giúp thân thể Cố Khinh Âm dần ấm hơn.
Nơi này chính là chỗ ở của Hàn Cẩm Khanh trong sơn trang, được bày biện rất đơn giản tinh tế. Sau khi ổn định tâm thần, nàng mới nói: “Ngài dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Hàn Cẩm Khanh ngồi xuống ghế thái sư, bình thản rót một tách trà cầm trong tay, lười biếng dựa vào ghế, khác hoàn toàn dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc nãy.
Dưới ánh nến mộng ảo, chiếc áo gấm màu tím đậm trông càng lộng lẫy, tôn lên khuôn mặt như vẽ và tuấn mỹ cao quý của hắn.
Hắn giơ tay lên, đưa chén trà trong tay cho nàng, ngữ điệu nhàn nhạt, “Không lạnh sao?”
Cố Khinh Âm giật mình nhìn chén trà còn bốc hơi nóng, quỷ thần xui khiến thế nào lại đưa tay nhận lấy. Khi chạm vào đầu ngón tay hắn, nàng nhanh chóng rụt tay, suýt chút nữa hất đổ chén trà.
“Nàng sợ cái gì?” Hắn cười khẽ, khóe môi cong lên, “Sợ ta bắt nàng thực hiện lời hứa, khiến mối quan hệ giữa ta và nàng không phủi sạch được nữa ư?”
Cố Khinh Âm nắm chặt chén trà, lùi về sau một bước.
Hắn nói không sai, nàng đang sợ. Bởi giữa hắn và nàng luôn tồn tại sự đối nghịch mạnh mẽ, trước mặt hắn, nàng không có phần thắng, lúc nào cũng phải dùng mười hai vạn phần tinh thần để ứng đối, khiến cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi.
Mỗi lời nói hành động của hắn đều khiến nàng nhìn không thấu, đoán không được, chỉ có ngụy trang mình thành dáng vẻ đao thương bất nhập, đối chọi gay gắt với hắn, cho dù có bị thương đến máu chảy đầm đìa.
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, chậm rãi đến gần nàng, ánh nến kéo dài cái bóng của hai người, chồng khít lên nhau.
Cố Khinh Âm nhìn hắn đến gần, bỗng nhiên nói: “Cha tôi sẽ được trở về phủ ngay thôi.”
“Vậy nên?” Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, vầng sáng như lưu động trong mắt, “Để ta đoán thử xem nàng muốn nói gì.”
“Nàng muốn nói, Thượng Quan Dung Khâm đã nghĩ hết cách cứu phụ thân nàng thoát khỏi hiểm cảnh, hắn không phụ lòng tín nhiệm của nàng.” Hàn Cẩm Khanh bức nàng đến góc tường, mỉm cười, nói tiếp: “Còn lời hứa của nàng với ta, là do ta cưỡng ép nàng, nhưng thực tế lại không chịu giúp Cố gia.”
Cố Khinh Âm bối rối nhìn hắn, hơi thở dồn dập.
“Đừng vội phủ nhận.” Tay hắn khẽ vuốt gò má nàng, “Thời gian qua nàng xem ta là kẻ địch, chưa từng tin tưởng ta, dù ta có làm gì đi nữa.”
“Thượng Quan Dung Khâm đúng là biết tranh thủ thời cơ,“ Hắn chợt nắm chặt cằm nàng, “không đợi nổi đã kịp tranh công với nàng rồi.”
“Ngài, có ý gì?!” Nàng vừa luống cuống vừa khẩn trương, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.