“Nếu ngài không buông ra, tôi......” Dục vọng của Cố Khinh Âm đã bị hắn gợi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ xinh đẹp rạng ngời, “Tôi không giúp ngài nữa...... A......”
Hàn Cẩm Khanh hôn chụt lên môi nàng một cái rồi mới chịu buông ra, cười nhẹ, “Vậy nàng làm đi.”
Hắn lười biếng ngả người về sau, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng khép hờ, mái tóc ướt vắt sang một bên vai, dáng vẻ tùy nàng định đoạt.
Nàng cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó vừa đỏ vừa sưng, rồi lại ngẩng lên nhìn dáng vẻ ung dung hờ hững của hắn. Lồng ngực hắn trắng nõn, bụng dưới phẳng lì, chăn bông đang đắp ở nửa người dưới phồng lên, gần như chẳng che được gì......
Cố Khinh Âm cảm thấy mình không nên không biết xấu hổ như vậy, nhưng ánh mắt lại không thể kìm nổi cứ dính vào người hắn. Và rồi, nàng quyết định chắc chắn, nếu đã như thế......
Lúc còn chưa ý thức được, ngón tay nàng đã vuốt ve lồng ngực hắn. Thân thể Hàn Cẩm Khanh không cường tráng giống người tập võ, nhưng vẫn có cơ bắp với những đường nét đẹp đẽ. Bình thường hắn mặc triều phục rộng rãi nên nhìn không ra, lúc này lại khiến nàng không thể nhìn đi chỗ khác.
“Nàng đang dụ dỗ ta?” Giọng hắn trầm thấp, như mang theo ý cười, “Hay là đang thử thách ta?”
Cố Khinh Âm lập tức thu tay lại như bị hoảng sợ, mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, “Tôi, tôi......”
Quả thực nàng không cách nào giải thích hành động đột ngột vừa rồi, đành phải cố ý lên giọng: “Ngài có thể chạm vào tôi, sao tôi không thể chạm vào ngài?”
Trong đôi mắt đen của Hàn Cẩm Khanh như chứa đựng cả dải ngân hà, ánh sáng lưu chuyển. Môi hắn cong lên, “Có thể, nàng thích làm gì thì làm. Nếu chưa sờ đủ thì cứ tiếp tục......”
“Đã đủ rồi, sờ đủ rồi, “ Cố Khinh Âm vội vàng ngắt lời hắn, màu đỏ trên mặt kéo dần xuống cổ, “Ngài, ngài mau kéo chăn lên.”
Hàn Cẩm Khanh nghe vậy, lập tức kéo chăn ném sang một bên, kéo cả phần chăn đang phủ trên người nàng.
“Ngài......” Trên người Cố Khinh Âm bây giờ chỉ lại duy nhất chiếc quần lụa màu vàng nhạt bó sát, căn bản không che được gì.
“Không phải nàng bảo kéo ra sao?” Đối lập với vẻ xấu hổ của Cố Khinh Âm, Hàn Cẩm Khanh vẫn hờ hững ung dung, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang khỏa thân trước mặt nàng.
Cố Khinh Âm hít một hơi thật sâu, cố không nhìn hắn. Ngực nàng đẫy đà, hình dáng như quả mật đào, nên bàn tay xinh xắn của nàng không thể bao trọn được, chỉ có thể dùng cả hai tay nâng một bên ngực lên, rồi chậm rãi cúi người xuống.
Khoảnh khắc ngực nàng chạm vào mệnh căn của hắn, nàng nghe thấy hơi thở của Hàn Cẩm Khanh trở nên dồn dập, thân thể hắn bất giác căng cứng.
Nam căn của hắn trượt vào rãnh ngực sâu hút của nàng, được hai bầu vú kẹp chặt. Phần thịt mềm tràn ra theo kẽ ngón tay nàng, mơ hồ có thể thấy được nụ hoa hồng hào diễm lệ.
Khoái cảm mãnh liệt từ xương cụt dâng lên, khiến hắn suýt bắn ra. Hắn nhìn nàng ngoan ngoãn nằm trên người mình, để hai bầu vú trắng nõn mê người dịu dàng bao bọc lấy nơi đó, tựa muốn hòa tan hắn.
Ngực nàng cọ xát với thân gậy của hắn, tím hồng và trắng mịn áp sát vào nhau. Thứ đó của hắn nóng rực vừa thô vừa lớn, còn ngực nàng lại mềm mại như hoa. Ngực nàng nhanh chóng xuất hiện dấu vết hồng hồng, nhưng nàng hồn nhiên không hay, còn ngẩng đầu, cắn môi, hỏi hắn: “Thoải mái không?”
Giọng nàng rất nhẹ, hơi thở hổn hển, như tiếng rên rỉ phát ra từ khoang mũi. Tóc mai nàng xoăn xoăn, mặt mày nhiễm xuân ý, đôi mắt như nước mùa thu oán giận nhìn hắn. Hàn Cẩm Khanh cảm giác thân dưới của mình căng lên, khó khăn lắm mới kìm nén được. Dù hắn nghị lực hơn người, nhưng lỗ quy đầu cũng bắt đầu nhả ra chất lỏng trong suốt.
“Thoải mái, “ Hắn híp mắt nhìn nàng, sắc dục thâm trầm giấu trong đôi mắt đen, “Chi bằng nàng ngồi dậy đi, ta sẽ càng thoải mái hơn.”
Cố Khinh Âm đã rơi vào trong màn sương dục vọng, nàng liếc mắt nhìn quy đầu to lớn đang nằm im trong khe ngực mình, đột nhiên vươn lưỡi ra liếm nhẹ một cái, đôi mắt long lanh nước, “Vậy ngài bắn ra đi.”
“Được, ta bắn ra, chỉ bắn cho nàng......” Hai mắt hắn sáng quắc, khàn giọng nói.
Cố Khinh Âm dừng một chút, vẫn ngoan ngoãn dạng chân ngồi lên người hắn.