Nữ Quan Vận Sự

Chương 230: Chương 230: Nghĩ cách cứu viện




Kỷ Trác Vân mặc khôi giáp trắng bạc, phong trần mệt mỏi, khuôn mặt đĩnh đạc tuấn tú, thần sắc lạnh lùng.

Vương Thành Giác lạnh mặt nhìn hắn. Kỷ Trác Vân nhìn thấy xe ngựa của bọn họ, liền xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến.

Vương Thành Giác nhớ đến những tin đồn nghe được lúc trước, Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm có quan hệ ái muội, sau đó còn có tin Kỷ Trác Vân tới cửa cầu hôn. Nếu không phải Cố Đức Minh phải vào Đại Lý tự, nói không chừng chuyện của hai người sẽ thành.

Khi đó ông ta chỉ coi như chuyện cười, hôm nay thấy Kỷ Trác Vân mới phát hiện lời đồn đại không hẳn là vô căn cứ. Nếu Kỷ Trác Vân thực sự coi Cố Khinh Âm là vị hôn thê, một khi mưu đồ của Thẩm Linh Trăn thực hiện được, hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.

Vương Thành Giác lại nhìn Hàn Cẩm Khanh, dáng người đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ lúc nào cũng bí hiểm, vẻ mặt thản nhiên, dù cho ông ta đã chìm nổi trong quan trường gần hai mươi năm, lúc này cũng cảm thấy ngực thấu lạnh. Kỷ Trác Vân, Hàn Cẩm Khanh, Thượng Quan Dung Khâm, đều là những người ông ta không thể đắc tội. Sau một hồi cân nhắc, tất cả đều là tai họa Thẩm Linh Trăn gây ra, không bằng đẩy nàng ta ra chịu tội thay.

Hàn Cẩm Khanh ngồi trên ngựa thấy Kỷ Trác Vân bước nhanh đến, đến khi hắn bước đến trước mặt mới xuống ngựa, thản nhiên nói: “Thánh thượng điều binh mã của cấm quân doanh, quyền chỉ huy giao cho bản tướng. Nếu sớm biết Kỷ tướng quân đích thân đến đôn đốc, bản tướng đỡ phải nghĩ nhiều, đã sớm hồi phủ.”

Trong ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Trác Vân mang theo chút lo lắng, đè thấp giọng nói: “Chẳng lẽ tướng gia không lo lắng cho an nguy của Cố đại nhân chút nào? Việc cấp bách là ngài và ta cùng đồng lòng giải cứu nàng.”

Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, hờ hững liếc Kỷ Trác Vân một cái, nhấc chân đi vào Minh Cẩm Viên.

Kỷ Trác Vân vội vàng theo sau, trầm giọng nói: “Ngài có ý gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?”

Hàn Cẩm Khanh nghiêng đầu, nhếch môi, “Kỷ tướng quân, ngươi muốn đứng đây tranh luận với bản tướng, hay tranh thủ thời gian nghĩ cách cứu viện?”

Kỷ Trác Vân nghẹn họng, tức khắc khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng, vượt qua Hàn Cẩm Khanh, dẫn tiểu lại của Công bộ đi thật nhanh về phía trước.

Hàn Cẩm Khanh được mọi người vây quanh đi chậm vài bước, thần thái thong dong, vừa đi vừa đánh giá xung quanh.

Đoàn người bước vào khu vườn nhỏ xảy ra chuyện không may. Trước đó Vương Thành Giác đã cho hai gã tiểu lại đắc lực sao đi trước dặn dò quan viên lớn nhỏ của Công bộ một lượt, lại sai người báo với Thẩm Linh Trăn, không cho phép nàng xuất hiện trước mặt người khác.

Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân ngồi ở chủ vị, có tiểu lại của Công bộ ân cần dâng trà thơm.

Vương Thành Giác im lặng đứng bên cạnh, đợi hai vị quan lớn uống mấy ngụm trà, mới khom người nói: “Hàn tướng gia, Kỷ tướng quân, hạ quan sẽ cho người dẫn cấm quân vào điều tra được không?”

Kỷ Trác Vân vừa muốn mở miệng, liền nghe Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nói: “Vương đại nhân đợi đã, bản tướng muốn xem nơi hai vị đại nhân gặp chuyện không may, không biết có vị đại nhân của Công bộ nào có mặt lúc ấy, có thể dẫn đường không?”

Vương Thành Giác giật mình, trả lời: “Hồi tướng gia, lúc hai vị đại nhân gặp chuyện không may chỉ có lang trung Thẩm Linh Trăn ở đó. Nhưng nàng ta đã dẫn người đi tìm kiếm mấy lần, lao lực quá độ dẫn tới đỏ bệnh, lúc này muốn nàng dẫn đường, chỉ sợ...”

“Trừ nàng ra không có những người khác sao?” Kỷ Trác Vân lạnh giọng hỏi.

“Không có, lúc ấy các vị đại nhân đều đang chia nhau đi du ngoạn, không chú ý tới những người khác.” Vương Thành Giác trả lời, giọng điệu có vài phần buồn bã, bất đắc dĩ.

“Chiếu theo cách nói của Vương đại nhân, “ Hàn Cẩm Khanh cầm chén trà trong tay thưởng thức, “trừ vị Thẩm đại nhân này, những người còn lại của Công bộ đều không biết rõ tình hình lúc đó?”

Vương Thành Giác cố gắng ổn định tâm thần, thở sâu, nói: “Hồi tướng gia, phạm vi tìm kiếm không lớn, chỉ cần tất cả cùng tìm kiếm, nhất định có thể...”

Hàn Cẩm Khanh ngắt lời ông ta, đảo mắt qua nhìn, “Vừa rồi Vương đại nhân mới nói đã tìm kiếm mấy lần, vì sao đến giờ vẫn chưa tìm được người?”

Vương Thành Giác cứng người, cúi đầu lặng im không nói gì.

Lúc này, có một người tiến vào, mặc triều phục màu xanh, hành lễ với người ngồi ghế chủ vị, cất cao giọng nói: “Hạ quan Hạ Chính Quyền, thỉnh an Tướng gia, Kỷ tướng quân, Vương đại nhân.”

Vương Thành Giác nhíu mày, rõ ràng đã thông báo trước với mọi người, không có sự cho phép của ông ta thì không ai được bước vào chính sảnh, sao Hạ Chính Quyền lại ở đây? Trong lòng ông ta có dự cảm không tốt.

Hạ Chính Quyền nói tiếp: “Lúc hai vị đại nhân gặp chuyện không may, trừ Thẩm đại nhân, hạ quan cũng có mặt ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.