Sắc mặt Trần Mộ Uyển thoáng vẻ đau thương, nàng gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, trước kia là mình không tốt......”
Cố Khinh Âm lắc đầu, “Không có đúng sai, Mộ Uyển, cậu không cần phải tự trách mình.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Trần Mộ Uyển bỗng nhiên nói: “Lúc đó gia phụ nhất định không nghĩ tới sau khi mình nhập sĩ sẽ nhậm chức ở Hàn Lâm Viện.”
Cố Khinh Âm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Nhất định ông ấy từng phản đối đúng không?”
“Có chứ, nhưng vậy thì sao.” Trần Mộ Uyển nhún vai, “Mình thật sự thích làm ở đó, huống hồ phụ thân cậu cũng chưa từng làm khó mình.”
“Phụ thân mình chỉ cố chấp thế thôi, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho người khác.” Cố Khinh Âm nói.
Trần Mộ Uyển gật đầu, “Nhân phẩm, học thức của Cố đại học sĩ là đứng đầu trong triều, chỉ là trước kia gia phụ không biết...... Đúng rồi, Cố đại học sĩ ở trong Đại Lý Tự...... có mạnh khỏe không?”
Cố Khinh Âm mím môi, lát sau mới nói: “Mình tin triều đình sẽ trả lại công bằng cho ông.”
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đi một đoạn đường rất dài.
Tiếng nói chuyện đằng trước càng lúc càng lớn, hai người đến gần hơn, thấy một đình viện rộng rãi nằm giữa hồ, trong nội viện treo đầy đèn lồng, cao thấp đen xen, tỏa màu vàng cam, tôn lên vẻ yêu kiều của các nữ quan.
Các nữ quan tốp năm tốp ba xúm lại với nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, thỉnh thoảng có một người lại cất cao giọng, hình như đang thảo luận về đề kiểm tra ngày mai.
Cố Khinh Âm và Trần Mộ Uyển liếc nhìn nhau, đành phải tiếp tục đi về phía trước thêm vài bước.
“Các cô có biết đề thi lần này do ai ra không?” Một nữ quan lớn giọng hỏi.
Cố Khinh Âm nhìn người vừa nói, nàng từng gặp người này ở Lễ bộ, chắc là quan viên của Lễ bộ.
“Chúng tôi nào có biết, Hồng đại nhân đừng thừa nước đục thả câu, ở đây chỉ có cô là linh thông tin tức nhất.” Mọi người ồn ào.
Hồng đại nhân của Lễ bộ tỏ ra đắc ý, gương mặt mập ú nên các ngũ quan như dính vào nhau. “Nghe nói Thương thư đại nhân của lục bộ cùng ra đề, sau đó trình lên Thừa tướng đại nhân và Đại học sĩ thân xem xét.”
“Oa, lại là Thượng Quan đại nhân thân xem xét sao? Nghe nói ngày mai đại nhân cũng tới đây.”
“Hàn Tướng thì sao? Ngài ấy có tới không?”
“Nếu như hai người đó có thể để ý đến thì tốt rồi, tôi không muốn gì cả, làm quan làm gì, tham gia đánh giá thành tích làm gì, có thể giúp họ làm ấm giường còn tốt hơn.”
“Ha, Tướng gia và Thượng Quan đại nhân có thể vừa ý cô sao? Đừng làm mọi người cười chết.”
Chúng nữ quan mồm năm miệng bảy nói một tràng, cười vang dội.
Cố Khinh Âm và Trần Mộ Uyển đứng cách một đoạn, nhưng vẫn nghe được đầy đủ rõ ràng.
Cố Khinh Âm nhớ tới lần nói chuyện với Thượng Quan Dung Khâm trong hành quán. Khi đó hắn đã nói là hắn chỉ có hư danh, hóa ra lại là người xem xét đề thi.
Nàng khẽ cắn môi, thầm giận hắn. Đâu phải lúc đó nàng muốn biết gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thế thôi, hà tất phải giấu giếm nàng.
Nhưng nghĩ lại, có thể đó là vì quy định trong triều, thân phận của hai người lại mẫn cảm, Thượng Quan Dung Khâm giấu không nói cũng là chuyện thường tình.
“Khinh Âm, cậu có người trong lòng chưa?” Trần Mộ Uyển đứng bên cạnh nàng, cười hỏi.
Cố Khinh Âm ngẩn ra, che giấu thần sắc, sau một lúc lâu, mới khẽ gật đầu.
“Ha, mình đoán trúng rồi, “ Trần Mộ Uyển mỉm cười ngọt ngào, hai mắt sáng ngời, “Thật hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ? Có người trong lòng thì có gì tốt mà hâm mộ, sẽ có lúc cậu gặp được.” Cố Khinh Âm vui đùa.
Trần Mộ Uyển lắc đầu, than thở: “Trong phủ đã làm chủ cho mình một mối hôn sự, mình có thể tiếp tục đi đâu tìm người trong lòng đây.”
Cố Khinh Âm nghe vậy, hơi kinh ngạc, “Cậu sắp lập gia đình ư?”
“Chắc sắp rồi, “ Trần Mộ Uyển nói: “Trong phủ đang thu xếp, cũng không biết sau này còn có thể tiếp tục làm quan không.”
Dựa theo lệ cũ của Đại Lương quốc, nữ quan sau khi kết hôn ít khi tiếp tục làm quan, đa số là ở nhà giúp chồng dạy con, không khác gì những nữ tử bình thường.
Cố Khinh Âm nói: “Chỉ cần cậu kiên trì, chưa biết chừng phu quân của cậu có thể hội ủng hộ cậu.”
“Khinh Âm, “ Trần Mộ Uyển nắm tay Cố Khinh Âm, bất đắc dĩ nói: “Cậu và mình đều xuất thân thế gia, làm quan tất nhiên có thể giảm đi không ít phiền toái, nhưng không phải cậu không biết thanh danh của nữ quan trong triều. Gia phụ nói, có người đồng ý lấy mình là do tổ tiên phù hộ rồi.”
Cố Khinh Âm hiểu ý của Trần Mộ Uyển, nhưng vẫn nhíu mày: “Cậu cứ định thôi không làm quan nữa sao?”