“Tranh luận?” Đuôi mắt của Hàn Cẩm Khanh hơi nhướng lên, tròng mắt lấp lánh ánh sáng, “Trương đại nhân cho rằng có gì cần tranh luận?”
Trương Văn Quảng không trả lời, trên gương mặt ngăm đen không bày tỏ ý kiến gì, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Trong giai đoạn đánh giá công khai, ông ta và Công bộ thị lang Hà Khải Minh đều cho Cố Khinh Âm điểm thấp. Điều này có nghĩa nàng không thể thăng chức sau lần đánh giá thành tích này. Nhưng Hàn Cẩm Khanh lại coi như không biết, lập lờ cho qua khi nhắc tới Cố Khinh Âm, lúc bọn họ muốn gọi nàng đến thì lại bảo tạm dừng. Thế nên kết quả đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm mới bị trì hoãn, tranh luận này rõ ràng là do hắn dựng lên, sao bây giờ lại quay sang hỏi ông ta?!
Trương Văn Quảng chắp tay, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, nói: “Kết quả đánh giá thành tích lần này của Cố Khinh Âm thế nào, các vị đại nhân đang ngồi ở đây đều thấy. Nếu không có tranh luận, chức quan của Cố Khinh Âm chắc từ hàng ngũ phẩm trở lên.”
“Nhưng Tướng gia đã dị nghị về chuyện này, hạ quan cảm thấy tạm thời gác lại cũng không sao.”
Trương Văn Quảng nói xong, híp mắt lại nhìn Hàn Cẩm Khanh.
Ngón tay thon dài của Hàn Cẩm Khanh lật qua lại tư liệu đánh giá thành tích của các nữ quan đang để trên bàn, mắt cụp xuống. Chốc lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Trương đại nhân, Thánh Thượng đã ra lệnh cho bản tướng giám sát đánh giá thành tích lần này. Bản tướng không dám lười biếng vì đánh giá thành tích nữ quan là chuyện trọng đại. Mặc dù các vị đại nhân cũng tận tâm tẫn trách, nhưng khó tránh khỏi thiếu sót. Mục đích bản tướng ngồi đây, chính là sửa chữa những sai lầm đó.”
Ánh mắt hắn lướt qua từng người, giọng nói không lớn, nhưng từng lời đều có sức nặng. Sắc mặt đám quan viên đều căng thẳng, nhất là Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh, trông cực kỳ khó coi.
Kỳ Uẩn Hành đã chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, tất nhiên nghe ra ý của Hàn Cẩm Khanh, bèn nói trước: “Tướng gia nói rất phải. Kết quả đánh giá thành tích liên quan đến tiền đồ sau này của các nữ quan, khi có tranh cãi thì cần xem xét lại. Tướng gia là người xét duyệt, phải đảm bảo công bằng chính trực, chọn ra người tài đức vẹn toàn cho Thánh Thượng và triều đình.”
Có Kỳ Uẩn Hành nói trước, các trưởng quan còn lại nhao nhao tán thành, đều tỏ vẻ mặc cho Tướng gia làm chủ.
Hàn Cẩm Khanh cong môi cười, đôi mắt đen sáng rực như sao. Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh đang ngồi cứng ngắc, lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nói: “Các vị đại nhân luôn suy nghĩ cho Thánh Thượng và triều đình, bản tướng hết sức cảm động. Đánh giá thành tích là chuyện quan trọng, nhất định không thể vì sai lầm của vài người mà hủy tiền đồ của nữ quan.” Giọng hắn xoay chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh, “Trương đại nhân, Hà đại nhân, hai vị nghĩ sao?”
Từ nãy đến giờ Hà Khải Minh như ngồi trên bàn chông, bởi vì từng hứa với Lục Thanh Phượng sẽ cho Cố Khinh Âm điểm thấp. Ông ta nghĩ rằng nàng cũng chỉ là một nữ quan, còn Cố Đức Minh đã thất thế, cho dù ảnh hưởng tới con đường làm quan của nàng, thì cũng chẳng có ai chịu đứng ra nói hộ.
Nhưng Hà Khải Minh chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Cẩm Khanh lại không chịu bỏ qua chuyện này, bây giờ hối hận đến xanh ruột. Ông ta đang nghĩ cách tìm đường lui cho mình, nghe hắn vậy, bèn vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, kết quả đánh giá thành tích của nữ quan lẽ ra phải do Tướng gia định đoạt.”
Hàn Cẩm Khanh nhìn ông ta một hồi, chớp mắt, nói: “Ý của Hà đại nhân là bản tướng chuyên quyền độc đoán?”
Trong lòng Hà Khải Minh giật thót, lập tức đi vòng ra sau trác án, quỳ xuống tại chỗ, run run nói: “Tướng gia, hạ quan tuyệt đối không có ý đó, hạ quan chỉ là, chỉ là cho rằng......”
“Ngươi cho rằng cái gì?” Hàn Cẩm Khanh khép hồ sơ ghi chép đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm lại, chậm rãi đứng dậy, tay áo khẽ động, trường bào kéo đất, “Ngươi cho rằng tùy ý định đoạt thành tích của nữ quan thì sẽ không có ai biết ư?!”
“Hạ quan không dám, “ Hà Khải Minh chấn động, dập đầu, nói: “Hạ quan tuyệt đối không dám làm bậy, kính xin Tướng gia minh xét!”
Hàn Cẩm Khanh tùy ý liếc mắt nhìn dáng vẻ hèn mọn nằm rạp xuống đất của Hà Khải Minh, và thần sắc của những quan viên khác đang có mặt tai đây, nhàn nhạt nói: “Hà đại nhân không cần vội vã kêu oan, việc này bản tướng sẽ truy xét tới cùng, ai đúng ai sai, sẽ có kết luận rõ ràng.”
Hà Khải Minh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, còn mặt Trương Văn Quảng cũng tối đen, giữ im lặng.
“Tướng gia, kết quả đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm......” Kỳ Uẩn Hành nhìn sắc mặt Hàn Cẩm Khanh, nhẹ giọng nhắc nhở.
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, “Không nhọc Kỳ đại nhân hao tâm tổn trí, ngày mai bản tướng sẽ đích thân gọi nàng đến.”
Trong số các quan viên đang ngồi ở đây, có không ít người hôm qua tiêu dao ở lầu Quảng Hàn tận mắt nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh mang theo hộ vệ quay lại. Về phần vì chuyện gì, mọi người đều ngầm hiểu với nhau.
Đêm qua đội hộ vệ của Hàn Cẩm Khanh đứng chắn ngay trước cửa lầu, tra hỏi từng người đi ra, bất luận chức quan lớn nhỏ. Chỉ hỏi vài câu bình thường, sau đó cho họ trở về nghỉ ngơi.
Cũng có người suy tư nghĩ ngợi, còn có người chẳng hay biết gì. Nhưng hôm nay nghe những lời của Hàn Cẩm Khanh ở Hạo Kinh Các, nếu bọn họ còn không nhìn rõ thì đúng là uổng công làm quan ngần ấy năm.