Cố Khinh Âm đứng đơ ra đó, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được thế cục trong triều biến hóa sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến phụ thân, đến nàng, và trên dưới Cố phủ như thế nào.
Thế lực của Giang Lăng Vương trải khắp triều đình, nếu không nắm chắc mười phần chứng cứ thì làm gì có ai dám chụp tội danh “mưu phản” lên đầu ông ta.
Phụ thân nàng từng là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Giang Lăng Vương, mọi người trong triều đều biết. Nàng nhậm chức ở Ngự Sử Đài, tuy làm việc đúng chức trách, nhưng ít nhiều vẫn hành xử cùng lập trường phụ thân và Giang Lăng Vương.
Bao năm nay, phụ thân nàng luôn cống hiến cho Giang Lăng Vương, ngay từ khi còn nhỏ nàng cũng đã được dạy phải luôn trung thành với Giang Lăng Vương. Cho nên dù phụ thân bị nhốt vào Đại Lý Tự, Giang Lăng Vương chẳng quan tâm, nàng cũng không dám tuỳ tiện oán hận, bởi với nàng, Giang Lăng Vương là sự tồn tại vô cùng lớn mạnh.
Hiện nay, phụ thân bị Giang Lăng Vương nghi ngờ, nên loại ra khỏi vòng trung tâm, đã một thời gian không được trọng dụng. Giang Lăng Vương gặp chuyện không may, phụ thân chắc vẫn chưa biết. Nhưng nhiều năm nay ông luôn đứng về phía Giang Lăng Vương, không phải nói đoạn là đoạn tuyệt sạch sẽ được.
Mưu phản là tội gì, trong lòng Cố Khinh Âm rất rõ, đó là trọng tội có thể liên lụy cửu tộc. Dù các triều đại có đổi thay, nhưng phàm là liên quan đến mưu phản, bất kể là hoàng thân quốc thích hay là quan lớn trong triều, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Nàng đột nhiên nghĩ tới những lời của Thượng Quan Dung Khâm trưa nay. Hắn nói, phụ thân nàng bị bắt đến Đại Lý Tự, nên mới có thể tránh được một kiếp nạn.
Vậy nên chắc chắn hắn đã biết, nhưng lại không nói gì với nàng.
Sắc mặt Cố Khinh Âm tái đi, nàng đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng nhìn Hàn Cẩm Khanh.
“Giang Lăng Vương chiêu binh mãi mã, Hoàng Thượng đã nghi ngờ ông ta từ lâu.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Hoàng Thượng?” Thần sắc Cố Khinh Âm thay đổi, giọng điệu đột ngột lạnh đi: “Người Hoàng Thượng ỷ lại nhất từ trước đến nay chính là Tướng gia.”
Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Ta và Giang Lăng Vương bất hòa chính kiến, sớm có mâu thuẫn, đây là chuyện trong triều đều biết. Nhưng tội mưu phản không phải ta nói định là định, nhiều chứng cứ như vậy bày ra trước mặt, Hoàng Thượng sáng suốt, nhìn qua là biết.”
“Chỉ cần Tướng gia muốn, có cái là không lấy được đến tay? Chứng cứ cũng thế thôi, đều có bàn tay Tướng gia nhúng vào.” Sắc mặt Cố Khinh Âm nghiêm lại.
Hàn Cẩm Khanh bước đến gần nàng, đôi mắt như ngọc đen dừng trên mặt nàng, giọng điệu trầm thấp có lực: “Ý của nàng là ta làm giả chứng cứ, hãm hại Giang Lăng Vương?!”
Cố Khinh Âm thở sâu, “Tôi không nói như vậy.”
Hắn vén lọn tóc xõa bên má nàng rồi quấn quanh đầu ngón tay, thần sắc tà mị nguy hiểm, “Nàng tình nguyện tin tưởng Giang Lăng Vương, cũng không muốn tin ta?”
Nàng lùi về sau, thoát khỏi sự khống chế của hắn, bình tĩnh nhìn lại, “Lập trường của tôi và ngài trước nay luôn bất đồng, là địch không phải bạn, vì sao tôi phải tin ngài?”
“Lập trường?” Hắn cong môi cười, “Nếu không có Giang Lăng Vương, giữa ta và nàng đối lập thế nào?”
Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, nếu không có Giang Lăng Vương...... Không đúng, giữa hắn và nàng, ngoại trừ đối lập, thì không có khả năng khác.
“Cũng đúng, nàng và phụ thân ngươi cống hiến cho ông ta nhiều năm như thế, nếu tuỳ tiện tin ta, chẳng phải là thừa nhận chính mình không biết nhìn người?” Hắn cười nhẹ.
“Ngài!” Cố Khinh Âm giận dữ, nói: “Cho dù không có Giang Lăng vương, ngài và tôi cũng sẽ bất đồng, chúng ta vốn không cũng một loại người!”
“Thật không? Vậy nên nàng muốn phân rõ giới hạn với ta, muốn phó thác tính mạng của tất cả mọi người trên dưới Cố phủ cho Thượng Quan Dung Khâm, bởi vì hắn và nàng cùng một loại người?” Trong mắt Hàn Cẩm Khanh tràn đầy trào phúng.
Tay Cố Khinh Âm nắm chặt thành quyền, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, toàn thân run lên.
Nàng đang sợ, cảm giác sợ hãi xa lạ xâm chiếm toàn thân nàng. Câu nói của Hàn Cẩm Khanh đang nhắc nhở nàng, giờ này khắc này, lời nói và việc làm của nàng không chỉ ảnh hưởng đến chính mình, mà còn ảnh hưởng đến phụ thân và toàn bộ Cố phủ.
Ai có thể giúp nàng? Giúp nàng tránh được kiếp nạn này.
Thượng Quan Dung Khâm sao?? Không biết, nàng thật sự không biết. Cảm giác không muốn chia xa trước kia bây giờ lại không xác định được. Kỳ thực nàng không hiểu Thượng Quan Dung Khâm, hắn trước đây, hắn hiện tại, nàng hoàn toàn không biết gì hết.
Thân thể Cố Khinh Âm lung lay như sắp đổ.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, trong đôi mắt đen như ẩn giấu ánh sáng, làm nàng sợ hãi. Nhìn rõ sự bất an và do dự của nàng, hắn đưa ra tay, kịp thời ôm lấy eo nàng, than nhẹ một tiếng.
Hắn nắm lấy một tay nàng, nhàn nhạt nói: “Lần này, chỉ có ta mới bảo vệ được nàng, bảo vệ được Cố phủ.”
Nàng đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
“Sau khi đánh giá thành tích, nếu có thể tấn chức, không bằng rời khỏi Ngự Sử Đài, tới bên cạnh ta.”
“Nếu phụ thân nàng nguyện ý, ta cũng sẽ sắp xếp cho ông ấy.”
“Ta biết nàng muốn nói gì. Không sai, chuyện của Giang Lăng Vương do một tay ta lên kế hoạch.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói không chút kiêng dè: “Ta đã bắt được đằng chuôi của ông ta, đừng trách ta lòng dạ độc ác. Nếu đảo ngược tình thế, ông ta cũng sẽ hạ thủ không lưu tình như ta thôi.”