Cố Khinh Âm im lặng chốc lát, rồi khẽ than thở: “Không thể tin được phụ thân mưu sự vì Giang Lăng vương đã lâu, kết quả lại phải dựa vào Nhiếp chính vương giúp ông thoát khỏi tội danh.”
“Phụ thân nàng chắc đã bị Giang Lăng vương xếp vào vòng loại trừ từ lâu rồi.” Thượng Quan Dung Khâm nói nhỏ.
Cố Khinh Âm nhíu mày, “Ngài nói là...... Không phải chứ, từ trước đến nay phụ thân luôn trung thành và tận tâm với Giang Lăng vương, đây là chuyện người trong triều người đều biết.”
Thượng Quan Dung Khâm khẽ đẩy cửa phòng, đốt nến, kéo Cố Khinh Âm vào phòng, mới tiếp tục nói: “Sợ là có người nghĩ cách chia rẽ quan hệ giữa phụ thân nàng và Giang Lăng vương, mà Giang Lăng vương lại là người đa nghi, những việc nhỏ nhìn như không quan trọng tích lũy lâu ngày cũng đủ để khiến ông ta nghi ngờ.”
“Chia rẽ?” Cố Khinh Âm lẩm bẩm: “Chuyện này......”
Lời vừa thootss lên, dung nhan tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh chợt lóe trong đầu nàng rồi lại biến mất.
“Phụ thân đối nhân xử thế cẩn thận, chưa bao giờ trở mặt với ai.” Giọng nàng run run.
Thượng Quan Dung Khâm tiếp lời: “Nhưng phụ thân nàng làm việc cho Giang Lăng vương, phe phái trong triều tranh phân tranh không thể bảo là không có hung hiểm.”
Hắn đi đến bên Cố Khinh Âm, đỡ nàng ngồi xuống ghế, tay đặt trên vai nàng, lặng im chốc lát, rồi mới trầm giọng nói: “A Âm, triều đường từ trước đến nay đều quỷ quyệt lắm đổi thay, không có đối thủ vĩnh viễn, cũng không có đồng minh cả đời.”
“Nàng cũng làm quan, nên hiểu rõ quy tắc của quan trường, “ Hắn đối mặt với Cố Khinh Âm chốc lát, rồi thong thả đi đến bên cửa sổ, “Nàng không trở mặt với người, nhưng cũng không thể nhận định những người khác sẽ không trở mặt với nàng, thân ở quan trường, có lúc thân bất do kỷ.”
“Muốn tồn tại lâu dài, việc tất yếu là biết tự bảo vệ mình, lại, không thể nhẹ dạ cả tin.” Hắn nhìn ra ngoài song cửa sổ, để gió đêm mát lạnh thổi bay vạt áo.
Cố Khinh Âm đứng lên, mờ mịt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngay cả ngài cũng không thể tin sao?”
Thượng Quan Dung Khâm hơi dừng lại, trầm giọng: “Cũng không thể dễ dàng tin tưởng.”
Trong lòng Cố Khinh Âm run lên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đi tới sau lưng hắn, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn. Nàng áp má vào tấm lưng rộng lớn của hắn, cắn môi nói: “Tôi muốn tin ngài, phải làm thế nào đây?”
Thượng Quan Dung Khâm thở dài một tiếng, xoay người lại, kéo nàng qua, “A Âm, có lúc ta thật mong nàng không làm quan.”
“Làm quan không phải là đền đáp triều đình, tạo phúc cho bách tính? Chẳng lẽ không được sao?” Cố Khinh Âm dịu dàng hỏi.
Thượng Quan Dung Khâm hôn lên mắt nàng, rồi nhanh chóng lui lại phía sau: “Đúng, nhưng đây không phải toàn bộ, nàng còn trẻ, lại quá chính trực, chung quy nhìn vấn đề vẫn còn hạn hẹp.”
Cố Khinh Âm yên lặng tựa ngực hắn, chốc lát mới nói tiếp: “Lúc phụ thân xảy ra chuyện, tôi đã từng oán hận mình vô năng.”
“A Âm, đừng tự coi nhẹ mình, “ Hắn đặt nàng lên bệ cửa: “Luận về năng lực làm việc, nàng là người nổi bật trong số nữ quan, chỉ là kinh nghiệm hơi ít một chút, chưa thực sự dính đến những chuyện thường xảy ra ở chốn quan trường. Hiện tại nàng có thể ngồi vững ở Ngự Sử đài, đã là hiếm có.”
Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì, phải cẩn thận hơn nữa, cân nhắc chu toàn, nhất định không thể lỗ mãng.”
Cố Khinh Âm gật đầu, làm quan nhiều năm, kỳ thực nàng cũng biết vấn đề của mình. Tính cách của nàng quá thanh lãnh, không khéo đưa đẩy, cũng không thích kết giao xu nịnh, tuy có được vài thành tích, được phong chức quan ngũ phẩm, nhưng gần như không có các mối quan hệ. Ngoại trừ mấy người thường xuyên giao thiệp trong Ngự Sử đài, còn ở trong triều đường chức quan của nàng chẳng là gì.
Trong lòng nàng cũng rõ, thân là nữ quan, nếu không phải phụ thân có sức ảnh hưởng, thì sao nàng có thể thuận lợi đến nay mà không bị những phe phái quyền lực và lợi ích nuốt gọn?
Hiện nay phụ thân còn khó bảo toàn, Cố phủ một khi thật sự thất thế, nàng có thể dựa vào năng lực cùng mình vững chân trong triều được không?
Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng nàng vẫn có vài phần lo sợ không yên, cánh tay ôm Thượng Quan Dung Khâm siết chặt hơn một chút.
Tất nhiên Thượng Quan Dung Khâm cũng hiểu tâm tư của nàng. Hắn khẽ vuốt tóc nàng, “Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều, ta sẽ che chở cho nàng.”
Trong lòng Cố Khinh Âm cảm thấy ấm áp, làm quan bao năm, ngay cả phụ thân và đại ca cũng không nói những lời chân thành như vậy. Thượng Quan Dung Khâm đúng là luôn suy nghĩ cho nàng.