“A Âm!” Thượng Quan Dung Khâm đặt nàng nằm xuống giường, thần sắc lo lắng, “Nàng không thoải mái sao?”
Cố Khinh Âm chậm rãi hít vào, phục hồi lại tinh thần, cười nhẹ, nói: “Tôi không sao, có lẽ ở trong này lâu quá, nên hơi bực mình.”
Nhìn Thượng Quan Dung Khâm, nàng mới giật mình phát hiện hắn luôn chỉ mặc trung y, nàng sợ hãi nói: “Ngài mau mặc y phục vào đi.”
Thượng Quan Dung Khâm lắc đầu, ánh mắt ôn nhu, “Nàng cứ bảo vệ sức khỏe của mình trước đi.”
Cố Khinh Âm cười thẹn thùng, cụp mắt, khẽ kéo vạt áo hắn, “Thượng Quan, cho tôi chút thời gian.”
Nàng thật sự cần thời gian, Kỷ Trác Vân, Ngụy Lãnh Nghiêu, còn có Hàn Cẩm Khanh, nếu nàng không thể chặt đứt khúc mắc cùng bọn họ, thì sao có thể ở bên Thượng Quan?
Trong lòng lo lắng, nàng cưỡng ép chính mình không được suy nghĩ sâu xa.
Hai mắt Thượng Quan Dung Khâm sáng rực, xoa nhẹ mu bàn tay nàng, nói nhỏ: “Ta nói rồi, ta có thể đợi, đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện mới thôi.”
Cố Khinh Âm rung động, “Thượng Quan, cảm ơn.” Nàng cảm ơn từ tận đáy lòng.
Thượng Quan Dung Khâm vuốt ve trán nàng, cười nhẹ, “Giữa ta và nàng, không cần phải nói cảm ơn.”
Cố Khinh Âm nhìn hắn, trong đôi mắt thanh lệ lấp lánh ánh nước, gật đầu liên tục.
“Hiện nay cảm giác thế nào? Tốt hơn chưa?” Thượng Quan Dung Khâm lẳng lặng đánh giá thần sắc của nàng, hỏi.
“Không sao, tốt hơn nhiều rồi.” Cố Khinh Âm ôn nhu trả lời.
Thượng Quan Dung Khâm hòa hoãn nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi tìm cửa ra.”
Cố Khinh Âm nghe xong, vội ngồi dậy, “Tôi đi cùng ngài.”
“Không vội, “ Thượng Quan Dung Khâm đè vai nàng lại, “Ta đi là được, nhất định có thể mang nàng ra ngoài.”
“Nhưng, tôi...” Cố Khinh Âm bĩu môi, “Tôi cũng muốn thử xem cửa ngầm như thế nào, hơn nữa đi lại một chút còn thoải mái hơn nằm đây.”
Thượng Quan Dung Khâm khẽ cười, hắn chẳng có biện pháp nào đối với một Cố Khinh Âm như vậy, bèn nói: “Được rồi, vậy ngoan ngoãn đi theo ta.”
Cố Khinh Âm vội vàng gật đầu, lập tức xuống giường.
Thực ra lúc nãy Thượng Quan Dung Khâm đã tìm được cửa ra, nhưng nghe thấy tiếng Cố Khinh Âm mới không tiếp tục xem nữa. Lúc này hai người bèn đi về góc sáng sủa phía Đông Bắc.
Nơi đó đặt một cái giá sách bằng gỗ từ đàn cực lớn, bên trên chỉ đặt có mấy quyển sách, nhìn có vẻ đã vài năm không ai động đến nên tích một lớp bụi thật dày.
Cố Khinh Âm tò mò đi qua, muốn cầm lấy một quyển sách lật xem.
“Đừng chạm vào, giá sách này có chỗ kỳ lạ.” Thượng Quan Dung Khâm nhanh chóng ngăn cản nàng.
Tay Cố Khinh Âm thu nhanh về, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”
Thượng Quan Dung Khâm nắm chặt tay nàng, chậm rãi rút ra một sách trông có vẻ bình thường. Đến khi hoàn toàn rút ra, hắn vội kéo Cố Khinh Âm lùi ra xa, chỉ nghe “Vèo vèo” vài tiếng tiếng xé gió, bọn họ tránh được ba mũi tên bắn ra từ vách tường.
Cố Khinh Âm kinh hồn ôm tay Thượng Quan Dung Khâm, nói: “Sao lại có ám tiễn?!”
Thượng Quan Dung Khâm lắc đầu, “Ta cũng không biết, nơi này bố trí hoa lệ, cấu tạo tinh diệu, không phải mật thất bình thường.”
Hắn lại nhìn kỹ mấy quyển sách, đa số ngoài bìa đều đã đóng bụi, khó mà nhìn rõ, chỉ có hai quyển sách tương đối sạch sẽ, có thể thấy rõ tên sách, một quyển là < Thanh hư kinh >, quyển khác là < Cửu ca nhớ >, đặt ở hai tầng cao nhất.
Thượng Quan Dung Khâm nhướng mày, chậm rãi rút < Cửu ca nhớ > ra, cho đến khi cầm quyển sách trong tay.
Cố Khinh Âm sợ tới mức tim sắp nhảy lên tận cổ họng, ánh mắt nhìn thẳng vào vách tường, nhưng không thấy ám tiễn đột nhiên bắn ra nữa.
Thượng Quan Dung Khâm cầm < Cửu ca nhớ > trong tay xem qua một lượt, rồi nhét vào trong tay áo, bảo vệ Cố Khinh Âm ở sau người, nói: “Theo sát ta.”
Vừa dứt lời, hắn lại lấy < Thanh hư kinh > trên giá sách xuống, chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng, bức tường kiên cố tách ra một khe hở, hình thành một cánh cửa, ngay sau đó, cửa đá chậm rãi mở ra, lộ ra đường hầm tối đen, kéo dài vô tận.
Thượng Quan Dung Khâm xoay người cho Cố Khinh Âm một ánh mắt trấn an, rồi dắt tay nàng đi vào trong đường hầm.